Chương 6. Đêm tân hôn

Kết thúc hôn lễ, Hoắc Thần lái xe đưa Mộ Nghiên về biệt thự của hắn, khu biệt thự Liêu Đông, một trong những nơi đắt giá nhất tại thành phố Bắc Kinh. Khu biệt thự này không phải có tiền là mua được, trong khu chỉ có 10 căn biệt thự, nhà của Hoắc Thần ở căn số 7, ngay công viên của khu. Xe chạy đến cổng biệt thự, thì chú Lưu khởi động hệ thống, cánh cổng to lớn mở ra , Hoắc Thần liền lái xe chạy xuống gara. Mở cửa bước xuống, đi vòng qua bên kia mở cửa xe nhìn Mộ Nghiên:

"Bà xã, đến nhà rồi, xuống xe thôi." Nói xong anh đưa tay dìu Mộ Nghiên xuống, trang phục cưới quá rườm rà nên Mộ Nghiên cử động có chút khó khăn. Nhìn nàng loay hoay trong chiếc váy cưới, hắn mỉm cười hỏi:

"Bà xã, có cần anh giúp không." Nghe vậy cô đưa ánh mắt sáng lấp lánh nhìn anh, không cần nói cũng đủ biết. Hài lòng nhìn nàng, hắn mở miệng yêu cầu:

"Vậy em kêu một tiếng lão công, anh sẽ giúp em." Nhìn điệu bộ hứng khởi của anh, cô nhịn không được bật cười:

"Lão công, em đi không nổi, anh bế em đi." Không ngờ cô làm nũng lại vô cùng thành thạo, anh cũng phối hợp theo cô:

"Tuân mệnh bà xã." Nhìn cô mỉm cười không nhịn được cúi xuống hôn môi cô, môi lưỡi quấn quýt với nhau, nơi nào đó dưới thân hắn bành trướng, Hoắc Thần vội bế cô lên phòng, thả cô xuống. Mộ Nghiên nhìn hắn nói:

"Em muốn đi tắm."

"Được, anh cũng qua phòng khách tắm."

Mộ Nghiên bước vào phòng tắm, loay hoay cởϊ áσ cưới. Nhưng khổ nổi cô không mở được nút thắt sau lưng, bất lực gọi Hoắc Thần:

"Hoắc Thần, anh có trong phòng không."

Hoắc Thần đang chuẩn bị quần áo cho cô và hắn, nên dĩ nhiên nghe tiếng gọi của cô, nhưng hắn chỉ ho không đáp. Mộ Nghiên nghe tiếng ho liền biết hắn còn trong phòng, nhưng không hiểu sao không lên tiếng, nghĩ nghĩ nàng đổi giọng gọi:

"Lão công, em không cởi được áo cưới, anh giúp em được không." Lần này Hoắc Thần nghe rõ yêu cầu của cô, có chút ngại ngùng lại nóng lòng muốn vào, đưa tay lên miệng ho khan che giấu cảm xúc sôi động đang dâng lên:

"Ừm, đợi anh một lát." Đi đến phòng tắm đưa tay gõ cửa:

"Bà xã, mở cửa cho anh." Cánh cửa mở ra, anh thấy cô đang xoay lưng về phía anh, đưa tay nắm gọn hết tóc dơ lên cao, để lộ cái cổ trắng, đầu không xoay lại nói:

"Anh tháo cái thắt ngay eo, sau đó tiện thể kéo luôn dây kéo xuống giúp em nhé."

"Được." Hắn đưa tay tháo cái thắt ngay eo xong, tay di chuyển lên trên, nắm khoá kéo kéo xuống. Tay hắn kéo chậm rãi rừ từ, da thịt sáng bóng của cô cũng dần lộ ra đâm vào mắt hắn. Hoắc Thần không nhịn được nuốt một ngụm nước bọt, trong không khí yên tĩnh nghe vô cùng rõ ràng. Mộ Nghiên đưa tay ra sau chạm khoá kéo giữa lưng, cũng chạm tay hắn nói:

"Được rồi, em tự mở, anh đi tắm đi." Dù gì cô cũng là con gái, tuy chưa trải qua nhưng cũng có xem qua, du͙© vọиɠ của hắn đối với cô vô cùng rõ ràng, cô có chút xấu hổ nên mới tìm cách để hắn đi, lấy lại tinh thần cho chuyện kế tiếp. Nghĩ đến chuyện đó khiến cô đỏ cả mặt.

Hoắc Thần vô cùng ảo não, trước giờ định lực của hắn luôn tốt, không nghĩ tới hôm nay lại nhịn không được, ở trước mặt cô lại không kiềm được, muốn hung hăng thao cô. Sầu não, đưa tay che mặt thở dài:

"Mày thật biếи ŧɦái mà, không biết bà xã có sợ không nữa." Tiến lại cầm quần áo đi tắm thì chạm vào váy ngủ của cô, hắn cũng không dám đưa mà đặt xuống giường sang phòng khách tắm.

Mộ Nghiên sau khi tắm xong liền phát hiện cô quên chuẩn bị quần áo, chỉ đành quấn khăn, sấy khô tóc mới đi ra ngoài. Cô hé nhỏ cửa, nhìn ra ngoài không thấy Hoắc Thần liền lặn lẽ đi ra ngoài, đến giường cô thấy chiếc váy ngủ thì biết là anh chuẩn bị cho cô.

Cởi khăn choàng tắm, mặc váy ngủ vào, mặc xong cúi xuống nhìn bộ váy hai dây vô cùng quyến rũ không khỏi đỏ mặt nghĩ thầm:

"Mặc váy này, nhìn vào chắc chắn sẽ nói mình đang quyến rũ anh ấy mà."

Hoắc Thần không ngờ vừa mở cửa phòng thì gặp ngay cảnh mỹ nhân thay y phục. Khăn choàng tắm rơi xuống, thân hình thon gầy, nhỏ nhắn của cô hiện ra trước mắt hắn. Thân thể cô rất đẹp, nhìn tuy có chút gầy, nhưng phần nào đủ phần đó, vô cùng đầy đặn. Mái tóc đen dài thả sau lưng, cái eo nhỏ nhắn bằng nắm tay hắn, mông căng mẩy, làn da trắng như tuyết. Thấy cô du͙© vọиɠ vừa dập tắt của hắn lại dâng lên.

Nhìn cô mặc chiếc đầm ngủ đỏ lên người, càng làm nổi bật làn da trắng nõn, vô cùng quyến rũ. Cuối cùng nhịn không được, hắn tiến lên, tựa l*иg ngực vào lưng cô, vòng tay qua cái eo nhỏ nhắn, đầu cúi vào hõm cổ, hít mùi thơm cơ thể cô nói:

"Ưm, bà xã." Đột ngột bị ôm từ sau lưng, Mộ Nghiên có chút giật mình liền gọi:

"Ông xã."

"Ừm, Nghiên Nghiên chúng ta là vợ chồng đúng không."

"Đúng vậy."

"Vậy anh có thể hay không." Biết hắn nói hai từ "có thể" là chỉ điều gì, Mộ Nghiên có chút xấu hổ không mở miệng được, hắn lại tưởng cô không muốn, có chút thất vọng, định thả cô ra.

Nhận thấy đôi tay ở vòng ngay eo chợt thả lỏng, cùng cảm giác mất mát của hắn, cô vội đưa tay giữ chặt tay hắn, không quan tâm xấu hổ nói:

"Có thể." Giọng nàng có chút nhỏ nhưng hắn vẫn nghe thấy, vui sướиɠ hỏi lại:

"Thật." Mộ Nghiên gật đầu nói:

"Thật. Chúng ta lúc này đã là vợ chồng, nên có thể."