Chương 5. Đám cưới

Thời gian trôi qua thật nhanh, chẳng mấy chốc mà tháng 8 đã trôi qua, bước vào tháng cuối cùng của mùa thu. Thời tiết vào thu đã không còn cái nắng gắt của mùa hè, không còn những cơn mưa rào tầm tã hay cái lạnh buốt của mùa đông. Mùa thu đem lại cho mọi người cảm giác mát mẻ và dễ chịu.

Lúc này cả Mộ thị cùng Hoắc thị đang tất bật đón khách khứa đến dự hôn lễ. Mẹ Mộ liền nói với chồng:

"Tôi vào xem con gái, ông cùng a Sở phụ cha đón khách nhé."

"Ừm, bà vào với con đi."

Bà Mộ đi vào phòng cô dâu, thấy con gái đang ngồi trên sofa để chuyên gia trang điểm dặm lại lớp makeup, liền cười nói:

"A Nghiên."

"Mẹ."

"Sắp xong chưa con."

"Dạ xong rồi mẹ." Chuyên viên trang điểm thấy hai mẹ con, liền biết họ có chuyện cần nói liền lui ra ngoài, đóng cửa lại:

"A Nghiên, mới đó mà con phải gả chồng rồi." Nghĩ con gái bé bỏng của bà sắp lấy chồng, rời xa bà, bà lại có chút ưu thương. Mộ Nghiên nhìn mẹ cũng muốn khóc:

"Mẹ, cùng lắm con bảo anh ấy đến nhà mình ở." Nghe con gái nói bậy bạ, liền gõ nhẹ trán cô nói:

"Quỷ con, Hoắc Thần là con một, con bắt cháu người ta đi, người ta chịu à." Bầu không khi thoáng chốc vui vẻ hẳn lên:

"Hihi con nào dám chứ."

"Sau hôm nay, con đã là người có chồng, hạn chế đi chơi đêm đi, dành thời gian cho gia đình, đừng suốt ngày loanh quanh trong cái phòng nghiên cứu bé tí tẹo đấy."

"Mẹ đó ngành của con mà."

"Biết rồi, biết rồi. Ai không cho con học đâu chứ, mà hạn chế nhận mấy cái nghiên cứu gì đó lại." Mộ Nghiên liền biễu môi nói:

"Vâng, con biết rồi ạ."

Đúng lúc này, Mộ Sở mở cửa bước vào:

"Mẹ, Nghiên Nghiên, hôn lễ sắp bắt đầu rồi, đi ra thôi."

Mẹ Mộ liền đội khăn voan lên cho con gái, dắt con bước ra ngoài phòng. Trang phục cô dâu trắng tinh, được thêu vô cùng tinh xảo, phối hợp giữa chất liệu ren kim sa nhiều lớp. Phần cổ là trễ vai chéo vừa tạo sự quyến rũ cho vòng một, vừa tạo điểm nhấn cho vòng eo. Hơn thế nữa, trên cái cổ trắng ngần là một sợi dây chuyền kim cương của hãng LV phiên bản giới hạn chỉ có một chiếc duy nhất trên thế giới.

Mộ Nghiên liền đi đến ngoài phòng hôn lễ, thì thấy cha Mộ đang đứng đó, mỉm cười nhìn cô. Ông cười nói:

"Đi thôi con gái." Mộ Nghiên liền vòng tay vào khuỷu tay của cha thấp giọng nói:

"Dạ."

Cánh cửa lớn được mở ra, tất cả mọi người trong phòng đều đưa mắt về phía cửa nhìn cô dâu. Ba Mộ dắt con gái đi đến chính giữa sân khấu, Hoắc Thần liền tiến lên đón lấy tay Mộ Nghiên, cha Mộ liền nói:

"Ta giao con gái bảo bối cho con. Mong con sẽ đem đến hạnh phúc cho con gái ta." Nói rồi đặt tay con gái vào lòng bàn tay Hoắc Thần, nhận được câu trả lời của anh:

"Dạ, con sẽ khiến em ấy hạnh phúc, sẽ yêu thương, bảo vệ Nghiên Nghiên. Xin cha yên tâm."

"Được." Nói rồi cha Mộ rời khỏi sân khấu đi về phía mẹ Mộ. Hoắc Thần liền dắt Mộ Nghiên đi đến trước mặt người chủ trì hôn lễ. Sau khi hoàn thành mọi nghi thức, người chủ trì liền nói:

"Cô dâu, chú rễ trao nhẫn."

Hoắc Thần liền cầm nhẫn đeo lên ngón áp út của cô, coi cũng đưa tay đeo nhẫn lên tay anh. Xong xuôi lại nghe người dẫn yêu cầu:

"Nào, giờ đến màn hôn nồng cháy của cô dâu và chú rễ."

Lúc này Hoắc Thần liền đưa mắt lên nhìn Mộ Nghiên, thật ra từ lúc cô bước vào cùng cha Mộ anh đã thất thần bởi vẻ đẹp của cô trong áo cưới. Nó mang một vẻ đẹp nhẹ nhàng vừa thanh thuần vừa quyến rũ, khiến hắn mãi ngắm nhìn.

Giờ nghe hôn cô dâu, hắn không kiềm chế được nhìn về phía đôi môi đỏ mọng của cô. Mộ Nghiên bị cái nhìn chăm chú của anh không khỏi đỏ mặt, bên dưới không ngừng hò hét:

"Hôn đi." "Hôn đi."

Hoắc Thần liền đưa tay nắm lấy cái eo nhỏ nhắn, mềm mại của cô, một tay nâng cằm cô, chuẩn xác mà hạ môi. Đôi môi mềm mọng, kiều nước được hắn mυ"ŧ vào trong miệng, sau đó liền thả ra nhìn vẻ mặt ngượng ngùng của nàng nói:

"Vợ, mong chỉ giáo nhiều hơn."

"Mong chỉ giáo nhiều hơn....chồng."

Nghe tiếng chồng trong miệng cô phát ra, Hoắc Thần phát hiện hắn có chút tự hào lại vô cùng vui sướиɠ, muốn nghe cô gọi thêm vài tiếng nhưng lúc này không thể bằng cố nhịn lại. Đến khi về nhà, lại bắt cô kêu vậy.