Chương 4. Gia đình gặp nhau

Sau khi về đến nhà, Hoắc Thần liền lấy điện thoại gọi cho Mộ Nghiên, chuông đỗ trong giây lát, bên kia liền truyền đến giọng nói nhẹ nhàng của cô gái, khiến cho Hoắc Thần có cảm giác tê dại, anh bằng ho khan che giấu vẻ thất thố:"Alo, cho hỏi ai đang ở đầu dây ạ"

"Khụ, khụ. Alo Mộ Nghiên là tôi đây - Hoắc Thần, vị hôn phu của em."

"À dạ, anh gọi tôi là có việc gì sao."

"Ừm, tôi định ngày mai hẹn gia đình em và ông nội ra gặp mặt, địa điểm và thời gian sáng mai tôi sẽ gửi cho em." Hoắc Thần nhẹ giọng nói:

"Được, vậy tôi sẽ nói chuyện này cho ba mẹ."

"Được, chúc em ngủ ngon."

"Ngủ ngon."

Sau khi cúp máy, Mộ Nghiên liền xuống lầu, nhìn ba mẹ và anh trai đang ngồi phòng khách nói:

"Ừm, Hoắc Thần hẹn ngày mai cả hai gia đình gặp nhau ạ."

Ông Mộ, bà Mộ và Mộ Sở kinh ngạc nhìn em gái ngạc nhiên nói:

"Vậy là buổi gặp mặt hôm nay thuận lợi."

"Con chấp nhận cậu ta."

"Em muốn gả cho cậu ta sao."

Mộ Nghiên bị ba người dồn dập hỏi có chút không kịp phản ứng liền nói:

"Dạ, con thâý anh ấy cũng không tệ, vậy thì cứ gả thôi." Ba Mộ liền lo lắng hỏi:

"Không hối hận chứ." Mẹ Mộ và Mộ Sở cũng muốn nhận được xác nhận của con gái nên nhìn về phía cô, Mộ Nghiên cũng có chút xấu hổ nói:

"Không hối hận ạ." Cô nghĩ thầm dù gì cũng ký hợp đồng, không thích nữa thì ly hôn.

"Được, vậy ngày mai gặp. Bố sẽ xem xem cậu ta có đủ tiêu chuẩn làm con rể bố không."

Hôm sau, Hoắc Thần thức dậy liền gọi điện cho trợ lý Triệu:

"Giúp tôi xem xem người nhà Mộ thị - Mộ Kiên thường đến nhà hàng nào hoặc có sở thích gì."

"Vâng thưa sếp." Khoảng chừng 15 phút sau, trợ lý Triệu gọi lại nói:

"Gia đình họ thường đến nhà hàng Vạn Hoa, món ăn truyền thống của Trung ạ"

"Được, đặt lịch 5 giờ chiều cho tôi nhé."

"Vâng thưa ông chủ."

"À giúp tôi chuẩn bị quà gặp mặt luôn."

"Ừm...tôi có thể hỏi, ngài đây là ra mắt nhà vợ."

"Ừm, đúng vậy, có ý kiến gì không." Liền nghe giọng cười của trợ lý Triệu:

"Không...không có gì, tôi chỉ muốn xác định để mua quà cho phù hợp."

"Ừm."

Đến 4 giờ, anh liền phân phó trợ lý Triệu lái xe đến nhà họ Mộ đón người. Còn anh đến bệnh viện, được cho phép của bác sĩ đón ông nội đến nhà hàng. Vì đến sớm nên trong phòng mới chỉ có anh và ông nội. Ông cụ Hoắc liền hừ lạnh:

"Tốt nhất, lát nữa anh thể hiện cho tốt vào. Đừng làm mất mặt lão già này." Hoắc Thần khinh thường lời ông cụ nói:

"Cháu có bao giờ khiến ông mất mặt bao giờ chưa." Quả thật thằng nhãi này toàn làm tốt, chưa một lần khiến ông bẽ mặt. Nhưng cũng không muốn xuống nước mà hừ lạnh:

"Tốt nhất như anh nói." Hoắc Thần liền cười nhẹ:

"Vâng, vâng. Cháu sẽ không làm ông thất vọng mà."

Lúc này, cửa phòng liền truyền đến tiếng gõ cửa, mở cửa bước vào không phải ai khác chính là trợ lý Triệu. Anh ta đang nép vào cửa, đưa tay kính trọng mời người bên ngoài:

"Mời ông Mộ, ngài Mộ, phu nhân, thiếu gia và tiểu thư."

Bước vào đầu tiên chính là ông cụ Mộ, đưa mắt nhìn vào phòng thì thấy lão bạn già đang ngồi đấy liền tiến lên bắt tay:

"Lão già"

"Lão già", hai ông cụ liền cùng nhau bật cười, sau đó ông cụ Mộ liền đưa mắt đánh giá thanh niên đang đứng cạnh lão bạn già, là một thanh niên vô cùng tuấn tú, dáng người cao lớn, đặc biệt là khí chất thành thục trưởng thành của cậu ta khiến ông hài lòng mỉm cười:

"Đây chắc là Hoắc Thần, cháu trai của ông nhỉ." Ông Hoắc liền cười nói:

"Đúng vậy, đúng vậy. Thằng nhãi này không được tích sự gì ngoài vẻ bề ngoài."

"Ông lại giấu rồi, ai mà không nghe đến tên của Tổng giám đốc Hoắc thị, vô cùng tài giỏi". Ông cụ Hoắc liền hất râu nói:

"Hừ, chỉ được có chút bản lãnh tí xíu thôi, không đáng nhắc đến."

"Haha, Mộ Sở nhà tôi còn phải học hỏi mà."

"Cháu gái ông đâu, tôi muốn gặp con bé."

Sau khi hai ông cụ chào hỏi nhau xong thì người nhà Mộ Nghiên liền tiến lên chào hỏi ông cụ Hoắc:

"Chào ngài Hoắc"

"Cháu chào ông ạ." Ông cụ Hoắc liền nhìn mọi người cười nói:

"Tốt! Tốt! Tốt!"

Đến khi nhìn thấy Mộ Nghiên liền cười nói:

"Đây là Mộ Nghiên đúng không." Mộ Nghiên liền mỉm cười lễ phép gật đầu:

"Cháu chào ông ạ."

"Tốt! Tốt! Con bé thật xinh xắn lại ngoan hiền. Thằng nhãi nhà tôi thật không xứng với con bé mà."

"Hihi là cháu không xứng với anh ấy."

"Nói bậy, cháu như này biết bao nhiêu người theo đuổi, thật hời cho nó mà." Ông cụ Mộ liền ngồi xuống nói:

"Được rồi lão già. Ông làm con bé xấu hổ rồi kìa."

"Haha, chẳng phải gặp cháu dâu tôi vui quá sao, thất lễ, thất lễ rồi." Nói rồi ông tiến lại ngồi xuống cạnh ông Mộ, ông cụ Mộ liền hừ lạnh:

"Chưa kết hôn đâu, đâu ra mà cháu dâu, cháu dâu, hừ."

"Haha, không được, nhất định con bé phải là cháu dâu của tôi, không ai được giành với tôi hết." Nhìn hai ông cụ cãi nhau mọi người liền bật cười.

Hoắc Thần lúc này liền tiến lên, lễ phép chào hỏi gia đình Mộ Nghiên:

"Cháu chào ông, đây là trà Long mạch ạ, một chút quà nhỏ gửi tặng ông ạ."

"Thằng bé này thật là, gặp nhau còn quà cáp." Ông cụ Hoắc liền nói:

"Lễ không thể bỏ."

Lần lượt ba Mộ nhận một chai rượu Hải Sơn 50 năm, mẹ Mộ một bộ mỹ phẩm cao cấp hãng Lev nước Mỹ, Sở Kiều là một chiếc đồng hồ giới hạn hãng X, Mộ Nghiên lại nhận được một chiếc đầm công chúa vô cùng xinh đẹp.

Cả nhà Mộ Nghiên không hề nghĩ rằng Hoắc Thần lại tinh tế đến vậy, biết được nhà hàng họ thường đến, sở thích của bọn họ, cho thấy anh rất để tâm hôn lễ này. Cả nhà đưa mắt nhìn nhau đều cho thấy sự hài lòng trong đó.

Ông cụ Hoắc liền nói:

"Tháng này đã là tháng 8, chi bằng chúng ta tổ chức hôn lễ vào đầu tháng 9, mọi người thấy thế nào." Mẹ Mộ liền lo lắng nói:

"Có sớm quá không ạ." Ông cụ Mộ liền nói:

"Làm gì sớm, ta thấy được."

"Nhưng con sợ chuẩn bị không kịp."

"Mẹ Mộ Nghiên yên tâm, tất cả mọi việc đều sẽ do Hoắc Thần lo liệu, chắc chắn sẽ không có bất kỳ sai sót gì." Ba Mộ liền đưa mắt nhìn về phía Mộ Nghiên hỏi:

"Con thấy thế nào."

"Dạ không có vấn đề gì ạ." Ông cụ Hoắc liền cười to:

"Tốt, tôi cảm ơn mọi người đã chấp nhận cháu trai tôi, cho tôi một cô cháu dâu vừa xinh đẹp vừa ngoan hiền như vậy." Mọi người liền nói:

"Hoắc Thần cũng rất tốt, Mộ Nghiên gả cho nó không có gì tốt hơn."

Hôn lễ của hai người cứ thế được quyết định một cách nhanh chóng.