Chương 16: Nhìn Thấy Ta, Huynh Không Vui Sao?

Nội bộ Ma giáo so với trong tưởng tượng của y còn phải hùng vĩ hơn. Nếu so ra, thì Thẩm gia của y căn bản là không lên nổi mặt bàn.

Khắp nơi đều là binh lính mặc hắc sắc chế phục. Thẩm Phiêu Tuyết một thân hồng y lọt vào đây, nhất thời liền trở thành tiêu điểm hấp dẫn mắt người.

May mắn rằng, những binh lính này mặc dù nghi hoặc, nhưng cũng không có đi lên tìm y truy hỏi.

Cũng không để Thẩm Phiêu Tuyết đi trên đường lớn quá lâu. Trước mặt y liền đã đột ngột xuất hiện một bóng người.

Đối phương cũng mặc hắc sắc chế phục, ống tay áo bó sát như những thị vệ xung quanh. Chỉ là, dung mạo lại quá mức tuấn mỹ, bỏ xa bọn họ vạn dặm.

"Ngươi chính là ca ca của Thẩm Dao Dao?" Mặc dù đã sớm biết, nhưng Dịch Thiếu Phong vẫn làm bộ làm tịch nheo mắt hỏi.

Lúc này, Thẩm Phiêu Tuyết cũng đang đánh giá hắn. Xác thực là lúc đầu cũng có chút kinh diễm, nhưng ngay lập tức liền đã hồi thần, cười nhạt ứng thanh :"Đúng vậy, ta là ca ca của Dao Dao. Không biết ngươi là..."

"Không nên hỏi thì đừng hỏi. Nơi này không tiện nói chuyện, đi theo ta." Dịch Thiếu Phong không đáp lời, thái độ tương đương ngạo mạn. Nói xong liền đã xoay người đi vào trong.

Đừng thấy ở trước mặt Thẩm Dao Dao hắn luôn cười đùa hí hửng, không có chút giá đỡ nào. Nhưng Hữu sứ thì vẫn là Hữu sứ, tư thái khi đối xử với người khác cũng phải có chút khác biệt.

Khụ khụ...kỳ thực hắn mới không thừa nhận, chính mình là ghen tị, ăn giấm với Thẩm Phiêu Tuyết đâu.

Thẩm Phiêu Tuyết được Dịch Thiếu Phong đưa tới trong một gian phòng nhỏ ở xa xôi phía tây Ma cung. Mặc dù cả tiểu viện không lớn, lại vô cùng vắng vẻ, nhưng cũng xem như là sạch sẽ, thanh tân.

"Kể từ hôm nay ngươi liền ở đây đi." Nói với Thẩm Phiêu Tuyết, Dịch Thiếu Phong lại phất tay, trong không khí liền nhiều ra một bộ y phục, chậm rãi bay tới trước mặt y :"Đem bộ chế phục này mặc vào đi."

Nhận lấy chế phục, Thẩm Phiêu Tuyết liền hiểu rõ, Dịch Thiếu Phong đây là đang an bài thân phận cho y, để y giả dạng làm binh lính trong Ma giáo.

Thấy y không hỏi thêm gì, Dịch Thiếu Phong cũng không khỏi lấy làm kỳ lạ.

Mặc dù là huynh đệ đồng bào, nhưng tính cách của Thẩm Phiêu Tuyết cùng Thẩm Dao Dao đúng là khác nhau quá xa a. Một người thì nóng nảy, nhiều lời, một người thì tương đối trầm ổn, hiểu lý lẽ, vô dục vô cầu.

"Ta vẫn là có chút hiếu kỳ, ngươi đến Ma giáo rốt cuộc là để làm gì. Nói thử xem, không chừng ta có thể giúp ngươi một tay a."

Thấy hắn mở lời, kinh ngạc thoáng qua, Thẩm Phiêu Tuyết cũng không che giấu, thoải mái nói ra mục đích :"Ta là đến tìm Tả sứ. Ngươi có thể giúp được sao?"

Tìm tên mặt lạnh đó?

Mày kiếm khẽ nhướng, nhìn gương mặt bình phàm, vô bi vô hỷ của Thẩm Phiêu Tuyết, Dịch Thuỷ Hàn liền nhếch môi cười gằn.

"Vừa vặn, ta xác thực là có thể giúp được ngươi a. Đổi y phục đi rồi theo sau ta."

---------------------------

Lúc này, ở trong chính điện Ma giáo.

"Thủy Hàn, bổn cung đã thay các ngươi định xong ngày lành tháng tốt."

"Ngày 24 tháng sau, hai người các ngươi liền cử hành đại hôn đi."

Dịch Thuỷ Hàn nhìn Quỷ Mẫu đang cùng Liễu Ninh Anh lựa chọn đồ dùng cho đại hôn, căn bản là chưa từng để ý tới quyết định của mình, liền không một tiếng động lui ra ngoài.

Không khí lạnh lẽo ập vào trong da thịt, khiến đầu óc hắn cũng thanh tĩnh hơn rất nhiều.

Nhìn từng hạt tuyết lẻ tẻ tung bay, hắn liền đưa tay chạm vào, bắt giữ lấy chúng.

Phiêu Tuyết...

Tuyết bay khắp trời.

Mao Cầu ngồi đợi ở bên ngoài, thấy Dịch Thuỷ Hàn đi ra liền lập tức nâng móng vuốt chạy đến, nằm sấp trên vai hắn.

Chỉ là, đang bước đi, một tiếng gọi vang liền đã truyền vào trong tai hắn.

"Bạch ca ca!"

Bước chân thoáng dừng lại, nhưng rất nhanh, Dịch Thuỷ Hàn lại cất bước rời đi, cũng không quay đầu nhìn sang. Bởi vì một năm này, hắn đã không ít lần tạo ra ảo giác như vậy.

Hi vọng càng nhiều, thất vọng cũng càng nhiều...

Nhưng lúc này, Mao Cầu đang im lìm nằm trên vai hắn lại bất chợt ngẩng đầu. Ngay khi Dịch Thuỷ Hàn chưa kịp phản ứng thì nó đã lập tức phóng xuống, chạy nhanh về một hướng nào đó.

Mà phương hướng này, giống như cũng là nơi giọng nói vang lên...

Dịch Thuỷ Hàn lập tức ngẩng đầu, đối diện với hắn chính là thân ảnh chính mình ngày nhớ đêm mong.

Tựa như hạo nhật chiếu rọi trong đêm đen, tâm tình hắn không ngừng chập chùng, có kinh hỉ, có không dám tin tưởng, lo sợ đây chỉ là một giấc mộng.

Bước chân hắn nhanh chóng đi tới, khóe môi cũng không khống chế được muốn cong lên.

Chỉ là, vui mừng qua đi, hiện thực lại ập tới, khiến Dịch Thuỷ Hàn không khỏi bừng tỉnh mà nhớ tới...nơi này là tổng đàn Ma giáo!

Thẩm Phiêu Tuyết hướng hắn vẫy tay. Khi thấy Mao Cầu chạy về hướng này, y liền mỉm cười ngồi xổm xuống ôm lấy nó.

Dư quang thấy Dịch Thuỷ Hàn cũng đã đi tới, y liền mang theo hoan hỷ nhìn hắn. Thế nhưng, y vẫn chưa kịp nói gì, hắn liền đã bắt lấy vai y.

"Ngươi tới đây làm gì?"

Nhìn sắc mặt tối đen của hắn, nụ cười trong sáng trên mặt Thẩm Phiêu Tuyết cũng chậm rãi dập tắt :"Ta tới tìm huynh a. Sao vậy? Bộ nhìn thấy ta, huynh không vui sao?"

Biết rõ bản thân đã có hơi quá khích, Dịch Thuỷ Hàn liền hơi hạ thấp âm thanh. Nhưng sự sốt sắng vẫn còn chưa rút đi.

"Ta rất vui. Chỉ là..." Muốn giải thích cho y, nhưng bản thân lại không phải là người biết ăn nói. Dịch Thuỷ Hàn chỉ có thể súc tích nói :"Đây không phải là nơi ngươi nên đến. Ngươi về đi."

Giờ khắc này, Thẩm Phiêu Tuyết cũng có chút không dám tin vào tai mình. Tựa như là lần đầu tiên quen biết Dịch Thuỷ Hàn.

Y mở to mắt, trong lòng cũng dâng lên tức giận.

"Ta bôn ba suốt mấy ngày liền mới đến được đây. Vừa tới liền đã ngựa không ngừng vó chạy tới tìm huynh. Còn chưa nói được ba câu huynh liền đã đuổi ta đi rồi..."

"Bạch ca ca, huynh rốt cuộc là có ý gì chứ..."