Chương 17: Con Hát Nhảy Múa.

"Hàn ca ca..."

Thẩm Phiêu Tuyết vẫn còn chưa nói dứt lời, một giọng nữ mềm mại liền đã cắt ngang lời y.

"Huynh làm gì ở đây vậy?" Liễu Ninh Anh chậm rãi bước tới, cũng không có nghe được đối thoại của cả hai. Cho nên, khi nhìn thấy Thẩm Phiêu Tuyết, nàng liền kinh ngạc hỏi :"Ngươi là ai?"

Trong lòng sửng sốt trước sự xuất hiện đột ngột của Liễu Ninh Anh. Dịch Thuỷ Hàn ngay lập tức liền nói thay Thẩm Phiêu Tuyết :"Thị vệ."

"Nga..." Nghe hắn nói vậy, Liễu Ninh Anh liền nhẹ gật đầu, cũng không nghi ngờ gì.

Dù sao bộ dạng của Thẩm Phiêu Tuyết thật sự là quá mức phổ thông, cùng những thị vệ khác trong Ma giáo cũng không sai biệt lắm.

Chỉ là, khi ánh mắt của nàng rơi vào trên thân Mao Cầu đang ngoan ngoãn nằm trong vòng tay y. Đáy lòng liền không khỏi dâng lên kinh ngạc.

Phát giác thái độ của nàng có phần chuyển biến, Dịch Thuỷ Hàn liền thầm nghĩ không ổn. Nhưng chưa để hắn phản ứng gì thêm, thì câu nói tiếp theo của nàng đã vang lên.

"Chẳng lẽ là Mao Cầu chạy lung tung, nên ngươi mới giúp Hàn ca ca bắt nó lại a." Tựa như là vừa lòng với suy đoán của mình, Liễu Ninh Anh liền gật gật đầu, cưỡng ép đem Mao Cầu đoạt trở về mặc cho nó giãy giụa.

"Ngươi đợi ta một chút."

Sau đó, nàng liền theo giới chỉ lấy ra vài viên thượng phẩm linh thạch, ném tới trong lòng Thẩm Phiêu Tuyết :"Thưởng cho ngươi đó."

Nhìn từng viên linh thạch lóe lên thất sắc quang mang, Thẩm Phiêu Tuyết liền ngây ra như phỗng, đáy mắt cũng trống rỗng. Một loại cảm giác bị sỉ nhục cũng xông thẳng lêи đỉиɦ đầu.

Đợi một lúc không thấy Thẩm Phiêu Tuyết dập đầu tạ ơn, Liễu Ninh Anh liền nhướng mày không vui. Nhưng ngay khi nàng sắp lớn tiếng quát mắng, thì Dịch Thuỷ Hàn đang đứng bên cạnh lại lên tiếng, dời đi sự chú ý của nàng.

"Ngươi không phải muốn đi ngắm hoa mai sao? Đi thôi."

Lần đầu tiên được Dịch Thuỷ Hàn chủ động bắt chuyện, Liễu Ninh Anh lập tức liền tâm hoa nộ phóng. Nào còn tâm tình đi quản Thẩm Phiêu Tuyết nữa chứ? Ngay tức khắc liền cười tươi chạy đến bên cạnh hắn.

Cả hai sóng bước mà đi. Dịch Thuỷ Hàn ôm lấy Mao Cầu, có phần không yên lòng khẽ ngoái đầu lại nhìn y.

Lúc này, y vẫn đứng tại nguyên địa, thân hình đơn bạc bị gió tuyết thổi qua. Ánh mắt y cũng đang nhìn chằm chằm hắn, ý tứ hàm súc không rõ là u buồn hay thất vọng.

Không dám cùng ánh mắt này của Y tương đối, Dịch Thuỷ Hàn liền thu hồi ánh mắt. Nên cũng không nhận ra, có một đôi mắt đang yên lặng dõi theo bóng lưng của hắn đến tận khi hắn biến mất nơi chân trời.

----------------------------

Cả một ngày, Thẩm Phiêu Tuyết đều trốn ở trong phòng. Một phần là sợ bị lộ, còn một phần khác thì là vì đầu óc của y lúc này đang rất rối rắm.

Y thật sâu hối hận đối với quyết định đi đến nơi này của chính mình.

Thậm chí, ngay cả việc nói với Dịch Thuỷ Hàn rằng bản thân đã sinh cho hắn một nhi tử, y cũng không có dũng khí nói ra.

Bởi vì y không cho rằng hắn sẽ tin tưởng chuyện này. Dù sao việc nam nhân sinh con cũng khó tin như vậy.

Nằm trên giường trằn trọc, cố đi vào giấc ngủ. Nhưng mỗi khi nhắm mắt lại, Thẩm Phiêu Tuyết liền bất tri bất giác nghĩ tới hình ảnh Dịch Thuỷ Hàn cùng Liễu Ninh Anh sóng vai bước đi, tựa như một đôi kim đồng ngọc nữ từ trong thần thoại bước ra.

Rốt cuộc, y không thể không cắn răng ngồi dậy, mở cửa ra ngoài, đến ngồi trên bậc thềm trước phòng.

Tuyết đọng thành một lớp dày trên đất, Thẩm Phiêu Tuyết nhìn tuyết rơi đến thẩn thờ.

Đến tận khi bản thân được bao trong một lớp chăn bông, y mới giật mình tỉnh táo lại.

"Trời lạnh, vào trong đi." Hắn vẫn còn nhớ rất rõ, y đã từng nói chính mình lúc sinh ra bởi vì nằm trong tuyết, nên cơ thể rất sợ lạnh.

Giây phút ngạc nhiên thoáng qua, Thẩm Phiêu Tuyết cũng không làm theo lời hắn. Vẫn ngồi ở tại chỗ, ánh mắt thủy chung nhìn về bức tường cao vời vợi bên ngoài :"Nữ nhân đó...là ai?"

"Đừng nói với ta là biểu muội, nghĩa muội gì đó của huynh." Y xem quá nhiều tiểu thuyết rồi. Cái cớ vụng về đó, mới không lừa được y đâu.

Từ bộ dạng của Liễu Ninh Anh tới xem, trừ phi là bị mù, nếu không kẻ ngốc cũng có thể nhìn ra được quan hệ vi diệu giữa hai người bọn họ.

Nghe y nói, người phía sau cũng chỉ im lặng trong giây lát, liền đã đạm mạc phun ra mấy chữ :"Vị hôn thê."

Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý sẵn, nhưng nghe hắn nói, Thẩm Phiêu Tuyết vẫn là không nhịn được bật cười một tiếng chua xót. Không nhanh không chậm thì thào.

"Vị hôn thê sao?"

"Nàng là vị hôn thê...Vậy còn ta, ta là gì của huynh?"

Thẩm Phiêu Tuyết dứt lời, người phía sau liền trầm mặc. Bốn phía chỉ còn lại tiếng hít thở tràn đầy bất ổn của chính y.

Một lúc sau, y mới rũ mi, cười trừ :"Rất khó trả lời sao? Kia..."

"Ta liền nói giúp huynh vậy."

"Ta không là gì của huynh cả. Tình nhân được huynh bao nuôi cũng không đúng. Thậm chí so với tiểu quan trong thanh lâu còn không sánh bằng."

( tiểu quan = trai bao phiên bản cổ đại.)

"Bởi vì bọn họ chí ít sau khi ngủ xong còn có thể có tiền thưởng. Còn ta...cái gì cũng không có."

Khóe mắt Thẩm Phiêu Tuyết bắt đầu xuất hiện ánh nước. Y ngẩng đầu, cố để nước mắt chảy ngược vào trong.

Y cũng không rõ cảm giác của chính mình dành cho Dịch Thuỷ Hàn là gì.

Nói là yêu đi? Cũng không tới mức đó.

Nhưng nếu nói là không có chút tình cảm gì, thì thuần túy chính là nói láo.

Đều đã cùng đối phương đồng sinh cộng tử, cùng đối phương làm chuyện phu thê chi hảo, thậm chí còn sinh ra nhi tử của cả hai...

Dù ban đầu không có tình cảm đi nữa, thì cũng phải bị ép đến sinh ra tình cảm.

Nhưng cũng bởi vì vậy, Thẩm Phiêu Tuyết mới càng thêm thống khổ. Y cảm thấy bản thân tựa như là một con hát không ngừng nhảy múa trên khán đài. Rõ ràng quan khách đã bỏ đi không từ biệt, nhưng vẫn lì lợm la liếʍ chạy theo.

Có lẽ, ở trong mắt hắn, y chỉ là một con hát dùng xong liền vứt bỏ, có cũng được mà không có cũng chẳng sao.

Cùng lắm đổi một cái liền tốt.

**Có một sự thật ta chưa nói cho mọi người, kỳ thực truyện này ngược công còn nhiều hơn ngược thụ nha. 😢