Chương 24: Trở Về Thẩm Gia.

Lúc này, Thẩm Phiêu Tuyết đã quay trở về Thẩm gia.

Không có tiền bạc, thức ăn, ngay cả một con ngựa cũng không có. Y đã đi bộ, nhịn đói suốt 6 ngày dưới bão tuyết để trở về nơi đây.

Y chỉ vừa mở cửa bước vào, liền đã doạ Thẩm Dao Dao sợ hãi không nhẹ. Bởi thời khắc này, sắc mặt y lại trắng bệch như một bộ tẩu thi. Trên mi thậm chí còn đọng lại một lớp sương mỏng.

"Ca ca!" Thẩm Dao Dao lập tức chạy tới đỡ lấy Thẩm Phiêu Tuyết. Vừa chạm vào, liền đã bị thân nhiệt của y doạ sợ, có cảm giác như đang ôm một khối băng lạnh cóng.

Không chút chậm trễ, Thẩm Dao Dao liền trực tiếp đem Thẩm Phiêu Tuyết bế lên, chạy thẳng vào trong nội viện trước ánh mắt hiếu kỳ tò mò của những nô bộc trong Thẩm phủ.

"Lang trung, ngươi mau xem xem ca ca của ta thế nào rồi?"

Lúc này, trạng thái của Thẩm Phiêu Tuyết rất không tốt, nửa nóng nửa lạnh. Lúc nóng thì như một nồi nước đun sôi, lúc lạnh, thì lại tựa như một đoàn băng điêu.

Thậm chí ngay cả ý thức cũng không giữ lại được. Vừa bước vào ngưỡng cửa liền đã trực tiếp ngất đi.

Bị Thẩm Dao Dao hối thúc, trong lòng kêu khổ không thôi, cảm thấy bản thân có lẽ cũng sắp đến lúc phải về hưu rồi. Ngoài mặt, lão lang trung vẫn lập tức chẩn trị cho Thẩm Phiêu Tuyết.

"Ài, thân thể của đại thiếu gia từ nhỏ đã sợ lạnh. Ở trong tuyết quá lâu, cho nên liền bị khí lạnh nhập thể, hiện tại đã mắc phải phong hàn." Đem cánh tay của Thẩm Phiêu Tuyết đặt xuống giường, thử đặt tay lên trán, đo lường thân nhiệt của y một chút, lão lang trung liền vuốt râu nói.

"Nhưng nhị thiếu gia cũng không cần lo lắng, tính mạng của đại thiếu gia tạm thời là đảm bảo được. Chỉ cần nấu một ít nước gừng, sắc thuốc theo đơn thuốc của ta, nhiều nhất là ba ngày liền sẽ tỉnh lại."

"Chỉ là, có để lại di chứng gì khác hay không, còn phải đợi đại thiếu gia tỉnh lại mới biết được."

Nghe lang trung nói, Thẩm Dao Dao liền thở phào nhẹ nhõm. Chỉ cần không nguy hiểm đến tính mạng là được rồi. Dù gì từ trước tới giờ, thân thể của y cũng không được tốt, thường xuyên bệnh nặng, hắn cũng đã sớm quen thuộc.

Thẩm Phiêu Tuyết hôn mê trọn vẹn ba ngày ba đêm, đợi khi tỉnh lại, đầu óc cũng đã nặng nề khôn cùng, toàn thân không còn chút sức lực.

"Nước..."

Nghe thấy âm thanh khản đặc của y, Thẩm Dao Dao đang ngủ gật lập tức liền bừng tỉnh. Vội vàng rót nước cho y :"Ca ca, nước đây."

Thẩm Dao Dao đỡ lấy lưng Thẩm Phiêu Tuyết, thuận đường giúp y ngồi dậy. Đem nước ấm kề đến bên môi y, để y uống vào.

"Khụ khụ..." Bị sặc nước, cổ họng đau rát khó nhịn, khiến Thẩm Phiêu Tuyết lập tức ho khan, nước mắt đều ứa ra.

Không chút chậm trễ, Thẩm Dao Dao liền đưa tay vỗ lưng cho y :"Ca ca, ngươi có sao không? Để ta đi gọi lang trung."

"Không cần...khụ...ta không sao." Vội vã bắt lấy tay áo của hắn, Thẩm Phiêu Tuyết liền lắc đầu can ngăn.

Lúc này, Thẩm Phiêu Tuyết chẳng khác gì một ngọn cỏ bị giông bão vùi dập. Tóc đen xõa dài, mặt mũi trắng bệch như người đã chết, hai mắt đờ đẫn vô thần.

Bộ dạng này của y, khiến Thẩm Dao Dao đau lòng không ngớt, lập tức liền chạy tới bên bàn gỗ, đem một chén thuốc nóng hổi bưng qua :"Ca ca, ngươi uống thuốc đi."

Nói nói, Thẩm Dao Dao lại từ trong tay áo lấy ra một túi mứt quả đặt ở bên cạnh, để Thẩm Phiêu Tuyết có thể tiện phục dụng.

Bởi vì không biết y sẽ tỉnh lại vào lúc nào, cho nên cứ cách nửa canh giờ, hắn liền sẽ để trù phòng sắc lại một chén thuốc khác.

Nhưng làm Thẩm Dao Dao sửng sốt chính là, một người vốn sợ đắng như Thẩm Phiêu Tuyết lại mặt không biểu tình đem cả chén thuốc một hơi uống cạn. Thậm chí, khi thấy hắn kinh ngạc, y còn mở miệng hỏi.

"Làm sao vậy? Đệ bỏ thêm thứ gì vào đây có đúng không? Thuốc chả có vị đắng gì hết."

Nếu lúc ban đầu thấy âm thanh của Thẩm Phiêu Tuyết thô ráp chói tai, vẫn còn cho rằng y là bị bệnh nên mới vậy, thì lúc này, Thẩm Dao Dao cũng đã phát hiện được một chút không đúng ở đây.

Thấy hắn ngây người không đáp lời, vô tình nhìn thoáng qua túi mứt quả trong tay hắn, Thẩm Phiêu Tuyết liền đưa tay đoạt lấy. Trước lấy một quả bồ đào cho vào miệng.

Chỉ là, hương vị ngọt ngào trong tưởng tượng cũng không có ập tới, trái lại, lại không có bất kỳ mùi vị nào.

Lật lật túi mứt quả trong tay, Thẩm Phiêu Tuyết liền ngẩng đầu nhìn Thẩm Dao Dao, vấn đạo :"Đệ mua mứt quả này ở chỗ nào vậy a? Tại sao lại không có mùi vị gì hết vậy?"

Nhìn gương mặt gầy gò tái nhợt của Thẩm Phiêu Tuyết, Thẩm Dao Dao chỉ cảm thấy khó thở, thiên ngôn vạn ngữ đều biến thành hai chữ...

"Ca ca..."

"Có chuyện gì sao?" Thẩm Phiêu Tuyết nhướng mày, muốn chống người ngồi dậy, nhưng rất nhanh, sắc mặt của y liền có chút thay đổi :"Chân của ta...vì sao lại không thể động đậy được?"

"Dao Dao, chân của ta..." Vô tận khủng hoảng ập tới, Thẩm Phiêu Tuyết liền siết chặt lấy chăn mền, thâm tâm một khắc này cũng lạnh giá hơn nửa.

"Ca ca, ngươi bình tĩnh một chút, để ta đi gọi lang trung."

Lo sợ Thẩm Phiêu Tuyết sẽ làm ra chuyện gì khó lường, Thẩm Dao Dao liền không dám chậm trễ chạy đi tìm lang trung.

Vừa mới chuẩn bị đi ngủ liền đã bị người từ trong chăn lôi ra, lão lang trung mặc dù rất muốn mắng chửi người, nhưng biết rõ sự tình trọng đại, cho nên chỉ có thể đè nén tâm tính, để Thẩm Dao Dao lôi đến biệt viện của Thẩm Phiêu Tuyết.