Chương 26: Đả Kích.

Rất nhanh, lại là một tháng trôi qua. Thẩm Phiêu Tuyết đã có thể tự mình đặt chân xuống giường, mặc dù bước chân vẫn còn yếu ớt như hài tử vừa tập đi.

Thẩm Bất Nhiên lúc này đã nặng gần 15 cân ( khoảng 7 kg ). Thẩm Phiêu Tuyết ôm đều có chút gắng sức.

Hài tử càng lớn, liền càng ngày càng giống Thẩm Phiêu Tuyết. Việc này cũng khiến y cảm thấy an ủi hơn rất nhiều. Chí ít là bản thân cũng không có trắng sinh ra nó.

Thẩm Bất Nhiên giống như rất thích chơi đùa với tóc của Thẩm Phiêu Tuyết. Mỗi khi được y ôm, đôi mắt của nó liền sẽ nhìn chằm chằm y không chớp mắt, huơ tay múa chân, i i nha nha bập bẹ gì đó.

Đem thân thể mềm như kẹo bông ôm vào lòng, đáy lòng Thẩm Phiêu Tuyết liền mềm xuống. Hung hăng hôn lên trên chiếc má phúng phính của nó vài cái, quanh chóp mũi đều là mùi sữa.

"Ca ca, sao ngươi lại ngồi bên cửa sổ a. Mau đóng cửa lại đi." Vừa bước vào phòng đã nhìn thấy Thẩm Phiêu Tuyết ngồi bên cửa sổ. Thẩm Dao Dao ngay lập tức liền oán trách.

Nhìn về phía hắn, Thẩm Phiêu Tuyết liền nở một nụ cười nhợt nhạt. Dùng tay chỉ chỉ ra ngoài cửa sổ.

Hôm nay trời đã có dấu hiệu ngưng đổ tuyết. Ánh mặt trời hiếm khi soi sáng khắp mọi ngỏ ngách giữa thiên địa rộng lớn.

Không khí cũng đã ấm áp hơn rất nhiều. Nên y mới mang Thẩm Bất Nhiên đến sưởi nắng.

Ngay lập tức hiểu rõ ý nghĩ của y, Thẩm Dao Dao liền tặc lưỡi cười trừ. Nhanh chân chạy tới, giúp y đẩy xe lăn vào trong :"Mặc dù biết là vậy, nhưng huynh cũng không thể ngồi trước gió trong thời gian dài được."

Bởi vì đôi chân còn yếu, nên ngày thường, Thẩm Phiêu Tuyết chủ yếu đều là ngồi xe lăn, hoặc là chống nạng gỗ để di chuyển.

"Ca ca, không lâu nữa liền đến tết nguyên đán rồi. Huynh có dự định gì không?"

"Còn ta thì quyết định sẽ mua cho huynh vài bộ y phục mới, mua cho Tư Niệm vài chiếc áo lông thật dày. Chúng ta còn có thể cắt giấy dán xung quanh phủ đệ như lúc còn nhỏ."

"..........................."

Lắng nghe Thẩm Dao Dao không ngừng vui sướиɠ nói chuyện bên tai mình. Lại nhìn Thẩm Bất Nhiên đang nhắm mắt ngủ say, bẹp bẹp miệng nhỏ. Ánh mắt Thẩm Phiêu Tuyết liền không khỏi nhu hòa.

Cuộc sống yên bình như vậy, có lẽ cũng đã không tồi.

-----------------------------

Thiên Khải Tháp nằm ở hậu sơn của Huyết Xích Nhai. Từ tổng đàn Ma giáo nhìn lên, có thể nhìn thấy trọn vẹn một tòa hắc tháp chỉa thẳng về phía thương khung.

Bên trong Thiên Khải Tháp chuyên dùng để giam giữ tội đồ của Ma giáo. Bị giam ở tầng càng cao, thì mức độ nguy hiểm cũng sẽ càng lớn.

Bởi vì chỉ là giam lỏng mà không phải là đang chịu trọng tội, nên lúc này, Dịch Thuỷ Hàn cũng chỉ bị giam ở tầng dưới chót của Thiên Khải Tháp.

Nói là giam lỏng, chi bằng nói hắn là đến đây làm cai ngục, xem chừng những tù phạm bị giam ở những tầng phía trên.

Lúc này, Dịch Thuỷ Hàn đang xếp bằng ngồi đả tọa giữa không gian rộng lớn. Khí tức quanh thân đều triệt để tan biến, tựa như một pho tượng lạnh lẽo.

Thời khắc này, bóng đêm bỗng dưng lại bao trùm lên một góc tường của Thiên Khải Tháp. Bên tai Dịch Thuỷ Hàn cũng truyền tới thanh âm của một nam nhân.

"Này, ngươi thật sự định cưới nữ nhân Liễu Ninh Anh đó sao?"

Dịch Thuỷ Hàn không đáp lời, vẫn yên lặng tĩnh tọa.

Thấy hắn dầu muối không ăn, Dịch Thiếu Phong liền không khỏi bạo nộ. Chân thân rốt cuộc cũng xuất hiện ở trước mặt hắn :"Thái độ gì đó? Ngươi không quan tâm bản thân, chí ít cũng phải quan tâm "tiểu mỹ nhân" của ngươi đi?"

"Y thế nào?" Mắt ưng sắc bén liếc nhìn Dịch Thiếu Phong, Dịch Thuỷ Hàn liền lập tức mở miệng truy hỏi.

Thấy biểu tình chuyển biến, không giấu nổi lo lắng của hắn, Dịch Thiếu Phong liền bĩu môi, âm thầm khinh bỉ ở trong lòng.

Ha hả, để ngươi trang bức, trang cao lãnh.

Dịch Thiếu Phong không chút cố kỵ ngồi lên trên án kỷ của Dịch Thuỷ Hàn, vắt chéo chân nói :"Chưa có chết. Nhưng cũng xem như là nửa tàn nửa phế rồi."

Không biết từ nơi nào lấy ra một quả táo, Dịch Thiếu Phong vừa cắn một ngụm, lại vừa bổ sung thêm cho trọn câu.

"Hai chân không thể đi lại bình thường, cuống họng cũng hỏng rồi, không thể nói chuyện."

Biết được tình trạng bây giờ của y, khỏa tâm vừa bình lặng không chút dao động của Dịch Thuỷ Hàn lúc này liền hung hăng siết chặt.

Chẳng quan tâm cảm nhận hiện tại của hắn là gì, Dịch Thiếu Phong vẫn còn đang thao thao bất tuyệt :"Nói đi cũng phải nói lại, gặp phải ngươi, y cũng xem như là đổ tám đời mốc a."

"Nếu y biết được ngươi sắp thành thân cùng nữ nhân kia, nhất định sẽ đau lòng chết."

"Đừng nói cho y." Dịch Thuỷ Hàn ngay lập tức liền mở miệng ngăn cản. Chỉ là, lại bị Dịch Thiếu Phong không chút lưu tình châm biếm.

"Đừng nói cho y? Ngươi còn định lừa y tới bao giờ? Một ngày, một tháng, một năm, hay là cả đời?"

"Ngươi đừng quên, y chỉ là một phàm nhân. Trăm năm qua đi, cũng sẽ hóa thành bạch cốt khô lâu. Ngươi đợi được, nhưng y thì không."

Đối với loại thái độ này của hắn, Dịch Thiếu Phong tỏ vẻ là nhìn không nổi nữa :"Ngươi liệu có nghĩ tới, ngươi có thể cưới nữ nhân đó. Y cũng tương tự có thể lấy người khác hay không?"

"Không thể nào!" Dịch Thuỷ Hàn ngay lập tức liền bác bỏ lời nói của hắn.

"Không thể nào? Xùy, Dịch Thuỷ Hàn, ngươi là tự dát vàng lên mặt mình sao. Ngươi có thể, vì sao y lại không thể?"

"Ngươi là nam nhân, y cũng là nam nhân a. Cũng cần thành gia lập thất, nối dõi tông đường."

"Một trăm năm đối với ngươi là rất ngắn, nhưng đối với y mà nói là cả một đời người. Lúc đó, ngươi vẫn còn trẻ trung hạnh phúc bên nữ nhân kia. Mà y, nói không chừng đã xuống mồ, làm tổ phụ của người ta luôn rồi." Dịch Thiếu Phong nhún vai, không chút lưu tình đả kích hắn.

**Bạn học Tiểu Phong cái gì cũng không giỏi, chỉ giỏi cà khịa người ta. 😂

**Một chiếc chibi Tiểu Tuyết + Mao Cầu :

![](https://up.pic.mangatoon.mobi/contribute/fiction/1418645/markdown/11903772/1604049162271.jpg-original600webp?sign=bc017a2177f6631ac5cf6dea0846606d&t=60a5a680)