Chương 3: Tuyết Hồ.

"Bạch ca ca, thương thế của huynh giống như đã khỏi hẳn rồi, huynh định bao giờ sẽ rời khỏi?" Vừa nằm sưởi nắng, Thẩm Phiêu Tuyết vừa bâng quơ ngẩng đầu hỏi.

Kỳ thực, Thẩm Phiêu Tuyết cũng không cho rằng một tu tiên giả như hắn sẽ ở lại nơi đồng không cỏ trống này quá lâu. Rời khỏi, cũng là chuyện sớm hay muộn mà thôi.

Dịch Thuỷ Hàn đang ngồi trên tán cây. Nghe y hỏi vậy, hắn chỉ nhướng mày, giữ vững trầm mặc.

Thấy thế, Thẩm Phiêu Tuyết cũng liền không tra hỏi nữa. Chỉ là, đợi đến khi chiều tà buông xuống, lần nữa đi tới chỗ ước hẹn, y mới chợt phát hiện, miệng vết thương trên lưng của hắn không biết vì sao lại bị vỡ ra, bắt đầu hướng bên ngoài thấm máu.

"Rõ ràng lúc sáng đã khỏi rồi a, sao bây giờ lại tái phát rồi. Có phải là huynh không cẩn thận va phải chỗ nào rồi có đúng không?" Một bên gấp gáp giúp hắn lau chùi vết máu, một bên, Thẩm Phiêu Tuyết lại thấp giọng cằn nhằn.

Theo thời gian dài chung đυ.ng, thái độ của Thẩm Phiêu Tuyết đối với Dịch Thuỷ Hàn cũng đã thân thuộc hơn rất nhiều.

Mặc dù đại đa số thời gian y vẫn sợ hãi, kiêng dè hắn, nhưng một số lúc cũng sẽ buông lỏng tinh thần cùng hắn tán gẫu như bằng hữu.

"May cho huynh rằng lúc này trời đang se lạnh, nếu là ở mùa hè, thì vết thương này của huynh khẳng định sẽ bị nhiễm trùng rồi."

Thẩm Phiêu Tuyết từ trong tay Dịch Thủy Hàn nhận lấy một bình Kim Sang Dược, cẩn thận giúp hắn thoa thuốc.

"Nói đi cũng phải nói lại, Bạch ca ca đúng là lợi hại a. Vết thương lớn như vậy, sâu tận xương tủy, huynh thế mà ngay cả một cái nhíu mày cũng không có."

"Nào giống ta, bị kim đâm một cái cũng đều nhảy cẩng. Bởi vì ta rất sợ đau a."

Bên tai không ngừng truyền tới tiếng lầm bầm của Thẩm Phiêu Tuyết, Dịch Thuỷ Hàn từ đầu tới cuối vẫn không nói lời nào. Chỉ là, lại yên lặng đem lời y nói ghi vào lòng.

"Ách xì" Vừa thoa thuốc cho hắn xong, Thẩm Phiêu Tuyết liền bất chợt nhảy mũi vài cái. Khiến hắn không khỏi ghé mắt nhìn y.

Nhận thấy ánh mắt của hắn, Thẩm Phiêu Tuyết liền nhoẽn miệng cười, xoa xoa mũi :"Bởi vì lúc mới sinh liền đã nằm trên tuyết, cho nên thân thể của ta rất yếu đuối. Chỉ cần gặp lạnh liền sẽ bệnh tật triền miên."

Vừa nói xong, không kịp phòng ngừa, đôi bàn tay nhỏ nhắn gầy gộc của Thẩm Phiêu Tuyết lại bất chợt bị một bàn tay lớn bao trọn.

Bàn tay hắn rất trắng, là một loại trắng bệch bệnh trạng, tựa như là ma cà rồng trong truyền thuyết. Nhưng khác biệt ở chỗ, nó cũng không lạnh lẽo như thi thể, trái lại, còn rất ấm áp.

Thẩm Phiêu Tuyết có thể cảm nhận được một cách rõ ràng. Có từng dòng khí lãng đang đan xen giữa tay hai người, đem cả người y sưởi ấm lên.

Chẳng lẽ đây chính là linh lực mà phim truyện thường nói đến a?

Cái này cũng quá diệu dụng đi?!!

Đang cảm khái, dư quang của Thẩm Phiêu Tuyết lại bất chợt bắt gặp một thân ảnh đang lấp ló sau bụi cây. Mang theo hiếu kỳ, y liền rút tay ra khỏi tay hắn. Nhẹ nhàng đứng dậy, thả nhẹ bước chân, chậm rãi tiếp cận nơi đó.

Thân ảnh này là một chỉ hồ ly toàn thân tuyết trắng, mọc ra ba cái đuôi, đôi mắt đỏ tươi như ngọc bích, vô cùng thông tuệ, cổ linh tinh quái.

Lúc này, ở phía sau bụi cây, nó cũng đang ngấm ngầm quan sát nhất cử nhất động của Thẩm Phiêu Tuyết, trong mắt lóe lên hung quang.

Kỳ thực, nó là một đầu đại yêu đã kết đan của Thiên Hồ tộc, không lâu trước vì bị một đám tu sĩ vây bắt, cho nên mới phải biến về nguyên hình chạy trốn.

Mấy ngày trôi qua, nó cũng đã sớm sức cùng lực kiệt. Nhưng đúng là trời không tuyệt đường người, hôm nay lại để cho nó gặp được một "con mồi" lót dạ.

Khoảng cách giữa một người một hồ cũng ngày càng thu hẹp, ngay khi tuyết hồ chuẩn bị biến lớn, một ngụm đem Thẩm Phiêu Tuyết nuốt trọn. Thì cả người nó lại bất chợt bị một luồng uy áp phong tỏa.

Con ngươi huyết sắc ánh lên vẻ kinh hoảng, lúc này, tuyết hồ mới chú ý tới nam nhân từ nãy đến giờ vẫn ngồi tại nguyên địa kia.

Chỉ là, vừa liếc mắt một cái, con ngươi của tuyết hồ liền có cảm giác đau nhức nhói, tựa như bị vô vàn kiếm khí đâm vào mắt. Trong lòng cũng càng thêm kinh sợ.

Mặc dù không biết nam nhân này tu vi thế nào. Nhưng khẳng định không phải là một đầu đại yêu vừa kết đan như nó có thể trêu chọc được.

Mẹ nó, rốt cuộc là giẫm phải vận cứt chó gì, cư nhiên lại tự động đâm đầu vào trong lòng bàn tay của một vị cường giả a!

Lúc này, Thẩm Phiêu Tuyết đã đi tới, đồng thời cũng nhìn thấy được chân diện mục của tuyết hồ.

Thấy nó cũng không bỏ chạy, giống như không sợ người lạ. Thẩm Phiêu Tuyết liền đánh bạo đem nó nhấc lên, ôm vào trong lòng. Hí hửng chạy về phía Dịch Thuỷ Hàn.

"Bạch ca ca, ngươi xem, ở đây tại sao lại có một đầu tuyết hồ vậy a?"

Bị một cái phàm nhân ôm trong tay, lòng tự tôn của tuyết hồ liền thật sâu bị đả kích. Ngay tức khắc muốn làm ra phản kháng.

Thế nhưng, khi bị ánh mắt rét lạnh của Dịch Thuỷ Hàn quét qua. Tuyết hồ toàn thân chợt lạnh, ngay tức khắc liền không dám làm loạn nữa, ngoan ngoãn như cái bảo bảo.

Đây không phải túng, mà phải gọi là thức thời!

Thẩm Phiêu Tuyết đưa tay vuốt vuốt bộ lông của tuyết hồ, nhất thời yêu thích không buông tay. Ngay tức khắc, y liền dùng ánh mắt sáng lấp lánh nhìn Dịch Thuỷ Hàn.

"Bạch ca ca, nếu không, huynh giúp ta nuôi nó đi. Bởi vì người trong thôn khẳng định sẽ không cho phép ta nuôi nó..."

Nhìn thần sắc chờ mong trên mặt y, Dịch Thuỷ Hàn liền gật đầu. Từ trong tay y tiếp nhận tuyết hồ, thi triển cấm thuật phong bế yêu đan của nó.

Tuyết hồ :........................

Cho nên, bắt đầu từ ngày này, đường đường đại yêu Kim Đan cảnh, lại biến thành một đầu sủng vật của một tiểu tử phàm nhân.

Hơn nữa còn bị đặt cho một cái tên xuẩn thật xuẩn - Mao Cầu!



**Thuộc tính :

--Tính danh : Dịch Thuỷ Hàn.

--Sinh thần : không rõ.

--Chiều cao : 1m85.

--Nick name : A Hàn, tả sứ.

--Thuộc tính : ngoài lạnh trong nóng, ôn nhu ( lãnh huyết ), si tình công.

--Lý tưởng sống : Thẩm Phiêu Tuyết.