Chương 34: Ngã Vọng Sơn.

Lúc này, Dịch Thiếu Phong đang mang theo Thẩm Dao Dao cùng Thẩm Bất Nhiên tẩu thoát. Cuối cùng thì trốn vào trong một tòa sơn động.

Dọc đường, Thẩm Dao Dao vẫn không ngừng vùng vẫy, cào cấu lên người hắn. Nếu không phải vẫn còn đang ôm Thẩm Bất Nhiên, y cũng đã sớm nhảy xuống.

"Oa...oa..." Thẩm Bất Nhiên không ngừng khóc lớn đến gương mặt bạo hồng, phảng phất đều sắp không thở nổi. Tiếng khóc vang vọng ở trong sơn động chật hẹp, khiến bầu không khí cũng càng thêm tồi tệ.

Vừa được Dịch Thiếu Phong buông xuống, Thẩm Dao Dao liền đã mất hết sức lực ngồi thụp xuống đất. Nước mắt chảy dài trên gương mặt tái nhợt, đôi môi không ngừng phát run :"Ca ca...ca ca..."

"Dao Dao, ngươi..." Dịch Thiếu Phong vốn muốn an ủi y, nhưng lại không tìm được từ ngữ nào, sợ vô ý làm y đau lòng thêm.

Chỉ là, lúc này, Thẩm Dao Dao lại bất ngờ chuyển đôi mắt trống rỗng nhìn xem hắn. Đôi mắt mở to, lệ nóng liền giống như hạt ngọc, không ngừng rơi xuống.

Y bất ngờ vươn tay, giữ lấy vạt áo của Dịch Thiếu Phong. Đôi môi trắng bệch chậm rãi buông ra lời thỉnh cầu :"Lý Phong, ngươi sẽ giúp ta nuôi dưỡng Tư Niệm có đúng không?"

"Dao Dao, ngươi có ý gì?" Linh cảm không may ập tới, khiến Dịch Thiếu Phong không khỏi hoảng thần truy hỏi.

Thẩm Dao Dao vẫn thủy chung nhìn chằm chằm vào hắn, ngay cả mi mắt cũng chưa từng chớp qua mảy may. Nhưng lời y nói ra, lại khiến tâm can hắn phát lạnh :"Phụ mẫu chết rồi, ca ca cũng chết rồi, ta sống, còn có ý nghĩa gì nữa..."

Bọn họ đều là một đám lừa đảo. Rõ ràng đã nói sẽ quay về, nhưng rốt cuộc đều đi không trở lại nữa...

"Ta sẽ không!" Mặc dù biết nói ra những lời trái lương tâm này sẽ khiến y đau lòng, Dịch Thiếu Phong vẫn là quyết tâm nói ra :"Ngươi không được chết. Ngàn vạn đều không thể chết. Nếu không, ta sẽ đem Tư Niệm bán vào thanh lâu làm tiểu quan!"

"Lý Phong!" Mặc dù biết hắn là đang cố tình nói cho chính mình nghe, nhưng Thẩm Dao Dao vẫn là không kìm nổi tức giận :"Nó là nhi tử của ca ca ta..."

"Ta biết! Cho nên, nếu không muốn tương lai nó trở thành nam kỹ, ngươi liền phải sống tiếp. Có biết hay không?!!"

Dịch Thiếu Phong đưa tay bưng lấy sườn mặt thấm đẫm nước mắt của y. Âm thanh thả vô cùng thấp, ôn nhu mà thâm tình :"Ngươi không hề đơn độc. Trên thế gian này, ngươi không phải vẫn còn có ta cùng Tư Niệm hay sao?"

"Ta sẽ nuôi Tư Niệm..." Liếc nhìn tiểu hài tử vẫn còn chưa biết nói chuyện trong lòng mình, Thẩm Dao Dao liền lẩm bẩm.

Chỉ là, Dịch Thiếu Phong lại trực tiếp cắt ngang lời y nói :"Không phải ngươi nuôi. Mà là chúng ta."

"Ta và ngươi, hai chúng ta sẽ nuôi lớn hài tử."

Nhìn ánh mắt nghiêm túc cùng ngữ khí kiên định của hắn. Thẩm Dao Dao rốt cuộc cũng không khống chế nổi nữa mà ôm chầm lấy hắn, bắt đầu khóc lớn.

"Ô ô... Các ngươi trả ca ca lại cho ta! Ca ca của ta!"

"Ca ca..."

"Ngoan, đừng sợ, có ta ở đây."

----------------------------

Dịch Thuỷ Hàn đã đi tới chân núi Ngã Vọng. Nhìn ngọn núi cao chìm trong hắc vụ, giơ tay không nhìn thấy năm ngón này, hắn lại bất chợt nhìn sang Mao Cầu.

"Ngươi đi đi."

Ba chữ đơn giản, nhưng lại khiến thân thể nhỏ nhắn của Mao Cầu không khỏi cứng đờ. Khó thể tin nổi nhìn về phía Dịch Thuỷ Hàn.

"Một chuyến này...có lẽ sẽ là có đi không về. Một khi bước vào địa giới Ngã Vọng Sơn, sẽ triệt để mất đi phương hướng, không thể nào theo đường cũ thoát ra được nữa. Trừ phi là tìm được chân thân của Huyết Bồ Đề."

"Quan trọng nhất là, ở trong Ngã Vọng Sơn, thời gian sẽ bị chuyển nhanh gấp vô số lần. Cụ thể hơn, mỗi một năm nán lại ở bên trong, ngươi sẽ mất đi một trăm năm thọ nguyên, cứ thế tính dần."

Lần này, Dịch Thuỷ Hàn cũng vô cùng nghiêm túc mà giảng thuật tỉ mỉ cho Mao Cầu. Mặc dù gấp rút muốn cứu Thẩm Phiêu Tuyết, nhưng hắn vẫn là bình tĩnh chờ đợi quyết định của nó.

Lúc này, Mao Cầu xác thực cũng là đang đấu tranh tâm lý.

Đổi lại là trước kia, nếu được Dịch Thuỷ Hàn buông tha cho, nó nhất định đã sớm vui vẻ đến nhảy cẩng, ba chân bốn cẳng chạy đi. Huống chi đi theo hắn sẽ tổn thương thọ nguyên, thậm chí còn có khả năng mất mạng.

Nhưng không biết vì sao, thời khắc này, bốn chân của Mao Cầu lại trĩu nặng. Đáy lòng cũng buồn vô cớ, dâng lên một tia không nỡ.

Dưới ánh mắt không giấu nổi ngạc nhiên của Dịch Thuỷ Hàn, Mao Cầu lại dùng móng vuốt bám chặt lấy vai hắn. Hồ nhãn nghiêm túc nhìn hắn, tựa hồ đang nói : Tới đi!

Nó quyết định sẽ cùng hắn đi tới cùng!

Lúc này, Dịch Thuỷ Hàn hiếm khi lại đưa tay xoa đầu nó.

Sau đó lại cách một tầng y phục sờ lên tượng màu trong lòng mình. Từ tận đáy lòng phát ra cảm tạ.

Bởi vì trong lúc bọn họ cô độc nhất, nó đã không lựa chọn bỏ rơi hai người bọn họ.

Nhìn bậc thang nối thẳng lên bầu trời mù mịt chướng khí kia. Một người một cáo liền chậm rãi tiến lên, thân ảnh cũng nhanh chóng bị hắc vụ thôn phệ.

Thiên thê dưới chân chậm rãi tan biến, hóa thành một mảnh bình địa. Thị giác đều chịu phải suy giảm trầm trọng, gần như không còn nhìn thấy được gì.

Dịch Thuỷ Hàn cứ đi, đi mãi trong mảnh không gian tăm tối không có một tia ánh sáng này.

Khái niệm thời gian gần như đều sắp không dùng được. Bóng đêm âm u, tựa như một đầu hồng hoang mãnh thú, há to huyết bồn đại khẩu, thôn phệ hết thảy, muốn đem người bức điên.

Mỗi khi đứng trước ranh giới sụp đổ, hắn sẽ luôn chạm vào tượng màu trong lòng mình.

Ánh sáng mong manh từ mảnh tàn hồn kia phát ra, lại trở thành hào quang duy nhất chèo chống hắn bước tiếp trong bóng đêm dài vô tận này.