Chương 35: Đánh Đổi.

Một người một hồ tổng cộng hành tẩu trong chướng khí 20 năm. Tương đương với 2000 năm thọ nguyên cứ như vậy tan biến khỏi thiên địa.

Huyết mạch của Mao Cầu chịu đựng tổn thương nghiêm trọng, năm chiếc đuôi trắng nõn xinh đẹp, lúc này cũng đã sớm tiêu biến thành một chiếc, hơn nữa còn đang có xu thế biến mất hẳn.

Về phần Dịch Thuỷ Hàn lúc này, một mái tóc đen cũng đã sớm biến thành trắng xóa. Nơi khóe mắt, đuôi mày cũng bắt đầu xuất hiện vài nếp nhăn mờ nhạt. Cả người đều mang theo một cỗ tang thương, giống như một phàm nhân đã già đi mười tuổi.

Hắn cứ tựa như một cỗ u linh không ngừng đi về phía trước. Chỉ là, hai mắt của hắn vẫn vô cùng sáng tỏ, hào quang bên trong, là thứ không bao giờ có thể tắt được.

Chỉ là, một khắc sắp sửa đạp lên mặt đất trước mặt, tầm mắt của cả hai lại không chút báo trước mà bất ngờ bừng sáng lên.

Lâu năm không tiếp xúc với ánh sáng, một người một hồ ngay tức khắc liền nheo mắt lại. Bắt đầu chậm rãi thích ứng với quang minh xung quanh.

Lúc này, Dịch Thuỷ Hàn giống như đã bị truyền tống khỏi không gian mù mịt chướng khí kia. Mà chuyển đến trong một sơn động nhỏ hẹp, xung quanh lưu động từng tầng sương mù trắng xóa, mông lung.

Xuyên qua lớp lớp sương mù, hắn có thể lờ mờ nhìn thấy được thân ảnh của một người đang đứng cách đó không xa.

Đối phương mặc một bộ áo choàng đen, phủ kín đầu, không nhìn thấy được dung mạo. Nhưng từ thân cao cùng dáng người tới xem, rõ ràng chính là một nữ tử.

Nữ tử tựa hồ đã quan sát hắn từ rất lâu, cho nên, thái độ của nàng cũng vô cùng bình tĩnh :"Không ngờ rằng ngươi lại thật sự kiên trì được 20 năm, tình nguyện bỏ đi 2000 năm thọ nguyên."

"Bản tôn nhìn qua, tu vi của ngươi cũng chỉ mới là Nguyên Anh đại viên mãn, khoảng cách Phân Thần vẫn còn một chặng đường dài. Thọ nguyên nhiều nhất cũng chỉ có 3000 năm."

"Ngươi không sợ nếu bản tôn xuất hiện chậm một chút, ngươi sẽ thân tử đạo tiêu sao?"

"Ngươi là Huyết Bồ Đề?" Không trả lời câu hỏi của nàng, Dịch Thuỷ Hàn chỉ khàn khàn mở miệng truy hỏi.

Cũng không vì đó mà phật lòng, nữ tử liền gật đầu, giọng điệu vô cùng bình thản :"Đúng vậy, bản tôn chính là Huyết Bồ Đề."

"Ngươi có thể giúp ta phục sinh một người sao?" Không phải kiểu người hay lòng vòng, Dịch Thuỷ Hàn liền trực tiếp hỏi thẳng vào trọng tâm.

Đối với loại người tình thương thấp, lòng dạ ngay thẳng như hắn, Huyết Bồ Đề xác thực là có chút mất hứng.

Thái độ này là đang cầu người sao? Ít nhất cũng phải nịnh bợ, vuốt mông ngựa vài câu chứ?

"Bản tôn đã từng nói qua, trên đời này, chưa từng có chuyện gì mà bản tôn không làm được cả. Chỉ xem cái giá ngươi đưa ra có đủ cao hay không mà thôi."

"Phục sinh người chết cũng không khó, chỉ cần ngươi vẫn còn giữ được tàn hồn của đối phương. Phối hợp với Tam Quang Thần Thuỷ, Cửu Thiên Tức Nhưỡng, cùng dây của Thất Thải Trảm Tiên Hồ Lô đắp nặn thân thể. Như vậy liền được rồi."

Thế nhân đều biết, ba thứ mà Huyết Bồ Đề vừa kể, cũng chính là thứ năm xưa mà Nữ Oa nương nương dùng Hồng Tú Cầu đắp nặn, sáng tạo ra con người.

Chỉ là, bởi vì biết rõ, nên Dịch Thuỷ Hàn mới hiểu được, cái giá phải trả của ba thứ này, nhất định là không hề nhỏ.

Thế nhưng, đã đi đến một bước này, hắn cũng sẽ không có khả năng lui bước. Vì vậy, thần sắc nghiêm nghị, Dịch Thuỷ Hàn liền đạo :"Ngươi muốn gì?"

Hắn cũng không chủ động đem đồ vật ra trao đổi, mà là trực tiếp hỏi xem Huyết Bồ Đề muốn thứ gì ở trên người hắn.

Đối với sự thức thời này của hắn, Huyết Bồ Đề rõ ràng là rất vừa lòng. Từ trên xuống dưới đánh giá hắn một lượt, nàng liền mỉm cười nói.

"Thanh kiếm này của ngươi, có khí tức của Tổ Long, cùng với oán khí tích tụ dày đặc. Ngươi có thể dùng nó đổi lấy một hạt Cửu Thiên Tức Nhưỡng từ chỗ bản tôn."

Một thanh Ma kiếm đổi lấy một hạt cát, nghe vào rất buồn cười, nhưng đối với Dịch Thuỷ Hàn tới nói thì lại rất là đáng giá.

Vốn là một người yêu kiếm như mạng, lúc này, hắn lại đem kiếm bản mệnh của mình lấy xuống. Khẽ vuốt ve hai chữ "U Minh" trên thân kiếm, hắn liền không chút do dự đem kiếm ném sang cho nàng.

"Cho."

Tiếp lấy trường kiếm, nhìn lướt qua một chút, Huyết Bồ Đề liền đã đem nó thu hồi. Sau đó, nàng mới bắt đầu đưa ra yêu cầu thứ hai của mình :"Bản tôn nhìn qua, đôi mắt của ngươi rất đặc biệt. Nhất định là ẩn chứa huyết mạch của Cửu Vĩ Thiên Hồ. Tựa như một viên bảo thạch vậy, lấp lánh mà thâm thuý."

"Cho nên?" Bất động thanh sắc, Dịch Thuỷ Hàn liền hỏi ngược lại.

Cũng không để hắn suy diễn lung tung, Huyết Bồ Đề đã từ trong tay áo lấy ra một thanh chủy thủ cùng một chiếc hộp gấm. Cùng một chỗ đưa đến trước mặt Dịch Thuỷ Hàn, treo lơ lửng ở trên không.

"Một đôi mắt của ngươi, có thể đổi lấy một giọt Tam Quang Thần Thuỷ."

"Dùng thanh chủy thủ này đem đôi mắt của mình đào xuống, đặt vào trong hộp gấm, bản tôn liền cho ngươi."

Mao Cầu dùng móng vuốt siết chặt y phục hắn, hòng để hắn suy nghĩ kỹ hơn một chút.

Chỉ là, nhìn thanh chủy thủ lóe lên hào quang trước mặt, Dịch Thuỷ Hàn lại bình tĩnh cầm lấy chuôi chủy thủ, không chút do dự đem đôi mắt của mình đào xuống.

Chủy thủ đâm vào mắt, huyết tinh liền chảy dọc, văng tung tóe, đem bạch mao của Mao Cầu đều nhuốm lên một lớp máu thật đậm.

Rõ ràng là đau đến toàn thân run rẩy, nhưng động tác của hắn vẫn không chút chậm chạp hay dừng lại một giây một phút nào. Từng chút một đem đôi mắt moi ra.

Con ngươi đẫm máu rơi xuống đất, lại bị hắn dùng bàn tay thấm ướt máu tươi nhặt lên, lần mò đặt vào trong hộp gấm, lại đem hộp gấm đóng lại.

Chủy thủ rung động đặt lên trên nắp hộp. Hai mắt hắn đã sớm hóa thành hai lỗ máu trống rỗng, nhìn thấy mà ghê người.