Chương 36: Đạo Lữ Của Ta.

Huyết Bồ Đề phất tay, hộp gấm liền đằng không mà lên, bay về phía nàng. Ánh mắt nàng khi nhìn về phía Dịch Thuỷ Hàn cũng không khỏi nảy sinh cải biến.

Lúc này, hắn là đang đem băng vải quấn trên cổ tay tháo xuống, cột ở trên mắt của mình. Khiến băng vải trắng đều bị máu tươi nhuộm đỏ. Nhưng cũng không quản được nhiều như vậy, hắn đã tiếp tục hỏi.

"Yêu cầu thứ ba là gì?"

Lần nữa đem chủy thủ vứt đến trước mặt hắn, lời Huyết Bồ Đề nói ra, lại khiến cả hắn và Mao Cầu không khỏi sững sờ :"Đem tim của ngươi cho ta."

Có thể nói, yêu cầu của Huyết Bồ Đề, một cái lại so một cái quá phận. Đổi thành người bình thường đã sớm trở mặt không làm.

Mao Cầu nâng mắt nhìn Dịch Thuỷ Hàn, mở miệng kêu rên vài tiếng, ý bảo hắn chớ có làm theo lời của nữ nhân điên này. Không có tim, kia còn có thể sống, còn có thể gọi là con người sao?

Bốn phía là một mảnh tăm tối, xung quanh cũng chỉ còn lại tiếng kêu của Mao Cầu. Đau đớn ở mắt, thời thời khắc khắc đều khiến Dịch Thuỷ Hàn tỉnh táo hơn bao giờ hết.

Bàn tay trắng bệch khẽ dò tìm trên đất đá, chậm rãi sờ tới lưỡi đao lạnh lẽo của chủy thủ, đem nó cầm lên.

Chủy thủ là lạnh, nhưng tâm của Dịch Thuỷ Hàn lại là nóng.

Đem tượng màu lấy xuống, đưa cho Mao Cầu, để nó dùng móng vuốt ôm lấy. Dịch Thuỷ Hàn liền trở tay, đem mũi đao từng chút một đâm vào tim của mình.

Lưỡi đao lạnh lẽo xuyên phá da thịt, cắm sâu vào trong huyết tinh nóng bỏng.

Dịch Thuỷ Hàn cắn chặt răng, đem mũi đao từ từ cắm sâu vào trong. Đau đớn khiến mồ hôi nhỏ giọt, hòa vào nơi vết thương ở mắt, đau rát thấu xương.

Chỉ là, ngay khi sắp hạ ngoan tâm, một đao đem tâm khoét xuống, bàn tay của Dịch Thuỷ Hàn lại hơi khựng lại. Đôi môi tái nhợt vì mất máu cùng quặn đau, cũng hơi hé mở :"Có thể đổi một yêu cầu khác sao?"

"Thế nào? Sợ chết à? Thế thì ngươi không cần lo, bản tôn có thể đảm bảo với ngươi, dù không có tâm, bản tôn cũng có thể hộ ngươi sinh long hoạt hổ như bình thường."

Thấy Dịch Thuỷ Hàn ngập ngừng, Huyết Bồ Đề liền cười nhạt nói. Chỉ là, trong lòng lại không ngừng cười lạnh, quả nhiên, thế nhân đều ích kỉ, sợ chết như vậy.

Muốn đạt được chỗ tốt, nhưng lại không dám hi sinh, dùng cái giá ngang bằng để đánh đổi.

Đứng trước lời đảm bảo của Huyết Bồ Đề, Dịch Thuỷ Hàn chỉ lắc đầu. Đè nén xuống đau nhức, đem chủy thủ rút ra. Sau đó mới từ trên vạt áo xé xuống vài mảnh vải, che lên trước lỗ thủng để cầm máu.

"Ta không sợ chết. Có điều, trái tim này của ta, không thể đưa ngươi được."

"Nó là của y. Ta muốn sau này khi y tỉnh lại rồi, có thể tựa đầu lên ngực ta, lắng nghe âm thanh của nó, không ngừng rung động vì y."

Hắn không giỏi ăn nói, chỉ có nó, mới có thể thay hắn để y cảm nhận được, hắn yêu y rất nhiều.

"Ngươi có thể đổi một yêu cầu khác sao?"

Bởi vì kinh ngạc, đôi mắt bên dưới áo choàng của Huyết Bồ Đề liền khẽ mở to. Nhưng rất nhanh, nàng đã lập tức phản ứng lại :"Đổi yêu cầu khác? Cái này cũng không phải không thể a."

"Ngươi có thể đem Nguyên Anh lấy ra, dùng nó thay thế tâm của mình cũng được."

Nếu lời bảo đảm khi nãy của Huyết Bồ Đề không phải là giả, thì yêu cầu này của nàng so với việc moi tim lại càng phải quá đáng hơn.

Bởi vì chí ít, không có tim, Dịch Thuỷ Hàn vẫn còn có thể sống tiếp. Thậm chí, nếu kiên trì tu luyện, sống thêm vài ngàn năm, thậm chí là phi thăng cũng không phải là không có khả năng.

Nhưng nếu không có Nguyên Anh, hắn chẳng khác gì đã biến thành một cái thùng rỗng. Tiên lộ triệt để chấm dứt, cả đời cũng không thể phi thăng.

Đương nhiên, tu vi không thể tăng tiến, cộng thêm 2000 năm thọ nguyên bị tiêu trừ. Hắn khẳng định là sống không được bao lâu nữa.

Ngay khi Huyết Bồ Đề cho rằng hắn sẽ đắn đo trong chốc lát. Thì nam nhân này lại quả quyết đến đáng sợ, trực tiếp ngồi xếp bằng xuống, bắt đầu đả tọa.

Hắn có thể cảm nhận được Nguyên Anh giống như bản sao của mình đang ngồi yên trong đan điền. Xung quanh bao lấy từng luồng hắc sắc ma khí.

Ngay lập tức, hắn liền điều khiển ma khí bám vào trên Nguyên Anh, cưỡng ép đem nó bức ra khỏi thể nội của mình.

Bị cưỡng ép di dời, Nguyên Anh liền thoáng giãy giụa. Trên da thịt huyền sắc cũng bắt đầu nứt ra từng đầu vết rạn.

Nguyên Anh nối với thần hồn. Nguyên Anh bị thương, Dịch Thuỷ Hàn cũng không dễ chịu, trực tiếp hộc ra một ngụm tinh huyết, khí tức ngay tức thì liền yếu ớt xuống, thảm đạm phai mờ.

"Giúp ta...phục sinh y..." Không quản thương thế cùng căn cơ bất ổn, Dịch Thuỷ Hàn chỉ đưa bàn tay đầy máu nắm lấy tượng màu, tựa như nắm lấy thế gian vạn vật.

Lúc này, nhìn khỏa Nguyên Anh nứt vụn ở trước mặt mình, lại nhìn Dịch Thuỷ Hàn cẩn thận nâng niu tượng màu kia. Đem Nguyên Anh thu lại, Huyết Bồ Đề rốt cuộc vẫn là buột miệng truy hỏi :"Kẻ ngươi muốn phục sinh, là nhi tử của ngươi sao?"

Nếu nàng quan sát không lầm, thì Dịch Thuỷ Hàn đã có hơn trăm tuổi. Mà chủ nhân của mảnh tàn hồn trong tượng màu này, niên linh nhiều nhất cũng không vượt quá hai mươi.

Chỉ là, câu trả lời của Dịch Thuỷ Hàn lại nằm ngoài dự đoán của nàng :"Không phải. Y là đạo lữ của ta."

Dù cho bọn họ chưa từng bái cao đường, lạy thiên địa, có môi chước chi ngôn, kết tóc chi lễ.

Y vẫn là đạo lữ của Dịch Thuỷ Hàn hắn.