Chương 12: Em gái vai ác (12)

Tô Nguyên Nguyên nhìn chân hắn mà đau lòng nói: "Anh hai, đừng lại té ngã. Đau."

Hoắc Cần cười đáp ứng cô: "Được, anh hai bảo đảm không ngã nữa."

Tô Nguyên Nguyên liền cao hứng. Một kiếp này cuối cùng cũng đã qua. Tuy rằng là bị thương, nhưng cốt truyện vẫn được sửa lại, không cùng nữ chủ liên quan.

Cô đang cao hứng thì đột nhiên cửa nhà lại bị gõ vang lên.

Hai người đều sửng sốt, Hoắc Cần liền khập khiễng đứng dậy đi đến chỗ cửa: "Ai?"

"Là, là ta." Bên ngoài truyền đến một giọng nói thanh thúy.

Tô Nguyên Nguyên: "..."

Hoắc Cần mở cửa liền thấy cô gái đứng trước cửa.

Hắn cùng những người thôn không thân, cho nên cũng không nhận ra đây là ai: "Ngươi là.."

"Ta là Lý Thanh Diệp, ba ta là thợ mộc trong thôn, nhà chúng ta ở đầu phía đông thôn.." Lý Thanh Diệp khẩn trương giới thiệu bản thân, sau đó duỗi tay đem thuốc mỡ trong tay đưa qua: "Ông ngoại ta trước kia là đại phu vân du tứ hải, thuốc mỡ hắn làm công dụng thật tốt anh dùng thử xem."

Ở dưới ánh đèn, Tô Nguyên Nguyên có thể nhìn thấy rõ dáng vẻ của Lý Thanh Diệp. Tuy rằng tuổi không lớn, nhưng vẫn nhìn ra được mặt mày thanh tú của cô, loại con gái Giang Nam tú mỹ. Hai bím tóc được trát lên cũng không giống những thiếu nữ nông thôn khác. Chiếc áo hoa trên người mang theo vẻ đẹp hơn nhiều.

Này không phải trọng điểm, lúc này Tô Nguyên Nguyên đã bị sự tình trước mắt hấp dẫn.

Đây lại là sao, không phải đã tránh thoát rồi sao, sao còn có một chuyến như vậy.

Đêm hôm khuya khoắc, thiếu nam thiếu nữ đối mặt với nhau, này không phải thời khắc tốt nhất để bồi dưỡng tình cảm sao.

Quả nhiên, anh cô gương mặt có chút thả lỏng.

Ngay lúc Tô Nguyên Nguyên buồn bực, Hoắc Cần lại lãnh đạm cự tuyệt: "Không cần, ta không cần cái này. Ngươi lấy đi đi."

"Anh bị thương, tôi thấy được. Anh.. Anh đừng khách khí với tôi. Này cũng không đáng tiền."

Nói xong liền đem đồ đặt trong tay của Hoắc Cần, sau đó xoay người chạy.

Hoắc Cần nhìn thuốc mỡ trong tay, cau mày đóng cửa lại.

Quay đầu lại thì thấy em gái đang nhìn chằm chằm mình: "Bé sao lại nhìn anh hai như vậy?"

Tô Nguyên Nguyên mếu máo, thử hỏi: "Anh hai, chị kia thật đẹp đúng không?"

Hoắc Cần có chút ghen tị, cảm thấy quả nhiên con gái có khác vẫn là con gái thích chơi với nhau hơn, mới lần đầu gặp người ta mà đã khen người ta rồi. Con nhỏ kia chỗ nào đẹp, khô gầy, một chút cũng không đáng yêu như em gái hắn. Nhưng cái khăn quàng cổ của cô ta, hắn thấy không tồi, định mua cho bé một cái như vậy.

Trong lòng tuy không ủng hộ, nhưng miệng vẫn nói theo em mình: "Đúng, bé chúng ta nói đẹp thì đẹp."

Tô Nguyên Nguyên trong lòng căng thẳng, trên mặt không cao hứng nói: "Chị ấy khó coi!"

Hoắc Cần sửng sốt, sau đó gật đầu cười: "Đúng đúng đúng, bé chúng ta nói khó coi thì chính là khó coi."

Tô Nguyên Nguyên: "..."

Cho nên thiếu niên, trong lòng ngươi rốt cuộc nghĩ như thế nào?

Tuy rằng không muốn anh hai cùng nữ chủ tiếp xúc nhưng thuốc mỡ vẫn phải dùng. Tô Nguyên Nguyên lo lắng thuốc mỡ không tốt khiến 888 kiểm tra đo lường.

888 nói: "Dựa theo định luật bình thường, nữ chủ đưa đồ trên cơ bản đều hữu dụng."

Tô Nguyên Nguyên tức khắc tỏ vẻ đã hiểu: "Đây chính là hào quang nữ chủ, 888, ta đây có hào quang gì không?"

"Có nha. Hào quang người qua đường Giáp."

"..."

Hoắc Cầm không thích dùng đồ của người khác, nhưng không chịu nổi em mình nài nỉ, vì thế dùng một chút.

Tuy rằng dùng thuốc mỡ của người ta, nhưng Tô Nguyên Nguyên không nghĩ vì thuốc mỡ này mà khiến anh mình về sau thiếu nhân tình người khác, vì thế nói với anh hai muốn tặng lễ vật cảm tạ người ta, sớm trả nợ thì có thể cắt đứt sạch sẽ.

"Mẹ nói lấy đồ phải biết trả lại. Anh hai, chúng ta đi tặng đồ lại cho chị ấy đi."

Hoắc Cần cảm thấy đùi mình quả nhiên mát lạnh thoải mái hơn nhiều. Nghe Tô Nguyên Nguyên như bà quản gia nói như vậy cũng thuận theo: "Được, bé nói đưa chúng ta liền đưa."

Miễn cho bé luôn nhớ thương chị gì đó. Chị cái gì chứ, lại không phải ruột thịt, hắn mới là anh hai của cô bé!

Dùng thuốc xong, Hoắc Cần liền lấy sủi cảo ban ngày chuẩn bị tốt ra để nấu: "Bé, hôm nay là đêm 30 giao thừa, chúng ta nấu sủi cảo ăn. Anh làm cho em một cái sủi cảo nhân kẹo mạch nha được không?"

".. Được."

* * *

Trong nhà của Lý thợ mộc, người một nhà đang ăn sủi cảo vô cùng vui vẻ náo nhiệt.

Nhà họ Lý một thế hệ này có hai gái hai trai. Con cả cùng đứa thứ tư đều là con trai. Giữa là hai đứa con gái đãi ngộ tự nhiên bình thường.

Nhưng bởi vì Lý thợ mộc có chút tay nghề cho nên cuộc sống trong nhà cũng không tệ lắm. Mấy đứa con đều được ăn học.