Chương 13: Em gái vai ác (13)

Đặc biệt là Lý Thanh Diệp, thành tích không tồi đã học đến cấp hai.

Nhìn thấy cô từ bên ngoài trở về, Lý thợ mộc cố ý hỏi một câu, cô liền thành thật kể ra.

Lý thợ mộc tức giận nói: "Quản chuyện nhà bọn họ làm gì, thằng nhóc nhà họ Hoắc kia chính là tên du côn. Cả cán bộ trong thôn cũng dám đánh."

Lý mẫu cũng nói: "Đúng vậy, về sau ít tới gần bọn họ, bọn họ chính là nhà địa chủ, ai biết về sau có hay không giống như trước kia."

Lý Thanh Diệp nhấp môi gật đầu, trong lòng lại nhớ đến đôi anh em kia. Cảm thấy bọn họ đáng thương.

Chính cô tuy rằng cũng sống không được tốt lắm, nhưng tốt xấu gì cũng có người thân, cha mẹ đều còn sống. Hai anh em kia lại cái gì cũng không có, không nơi nương tựa.

Cô liền quyết tâm, về sau nếu có chỗ nào cần giúp đỡ cô vẫn sẽ trộm giúp một chút. Nếu chỉ có mỗi Hoắc Cần, cô cũng không dám nghĩ như vậy nhưng trong nhà bọn họ còn một cô bé đâu, cũng sẽ không bị người ta nói gì.

Tô Nguyên Nguyên nhưng một chút cũng không muốn tiếp xúc với Lý Thanh Diệp.

Mùng một tết, cô liền từ ổ chăn ấm áp bò dậy.

Anh cô nhưng thật ra khó có được muốn ngủ dậy trễ liền đem cô nhét vô ổ chăn lại: "Mùng một nhà chúng ta không cần đi chúc tết nên ngủ đi thôi."

"Anh hai, không được, ta phải đến chúc tết nhà ông bí thư. Ông là người tốt."

Có phải người tốt hay không thật không quan trọng, quan trọng là đùi vẫn phải ôm một chút.

"Không cần đi." Hoắc Cần không thích, bởi vì khi còn nhỏ đã trải qua, hắn chưa bao giờ thích tiếp xúc với những người trong thôn.

Trên thực tế, nếu không phải bởi vì có bé, hắn đều chuẩn bị dọn đi.

Nhưng mang theo bé thì không được. Hắn không thể để bé theo hắn lưu lạc được.

"Muốn đi, muốn đi." Tô Nguyên Nguyên liền nháo.

Thấy Hoắc Cần giả bộ ngủ, cô liền giơ móng vuốt nhỏ của mình lên véo cái mũi cao của Hoắc Cần. Sau đó véo mặt hắn. Thấy hắn giả bộ còn rất giống, trực tiếp chọt nách hắn.

Hoắc Cần lúc này giả vờ không được nữa, cười duỗi tay bắt lấy móng vuốt của cô, ôm cô hôn một cái: "Được, nghe lời bé."

Gương mặt bị hôn một cái, khuôn mặt nhỏ của Tô Nguyên Nguyên tức khắc liền hồng lên. Ngược lại tưởng tượng, thằng nhóc này cũng chỉ mới mười mấy tuổi đâu, coi như là bị em trai hôn một cái vậy.

Anh em họ dậy liền nấu bánh trôi ăn. Trước kia Hoắc Cần đều không cần chuẩn bị nhưng thứ này, nhưng năm nay bởi vì Tô Nguyên Nguyên đến, hắn chuẩn bị thực đầy đủ, đều dựa theo trước kia bà nội làm mà chuẩn bị như vậy.

Ăn xong, Hoắc Cần liền ôm Tô Nguyên Nguyên đã mặc áo bông mới đi đến nhà bí thư thôn chúc tết.

Trên đường đυ.ng không ít người trong thôn ra cửa chúc tết, mọi người đều tò mò nhìn hai người.

Rốt cuộc mấy năm nay, Hoắc Cần mùng một liền không thấy mặt mũi đâu, hôm nay thế nhưng ôm đứa trẻ đi khắp nơi.

Hoắc Cần không để ý bọn họ, nhưng Tô Nguyên Nguyên lại vẫy vẫy tay nhỏ chúc tết bọn họ: "Cậu ơi năm mới tốt lành, năm mới vui vẻ."

Nhìn tiểu bằng hữu chủ động chào hỏi, những trưởng bối này tự nhiên cũng cười đáp vài tiếng, vì thế dọc đường đi cũng vô cùng náo nhiệt.

Thật nhiều người cũng bắt đầu thay đổi cách nhìn về Hoắc Cần cảm thấy đứa nhỏ này cũng không kỳ quái như trước.

Tô Nguyên Nguyên cùng Hoắc Cần đến chúc tết nhà bí thư thôn, nhưng thật ra làm bí thư thôn rất cao hứng. Tô Nguyên Nguyên thành tâm thành ý xin lỗi chuyện hôm qua.

Bí thư thôn nhưng không có để trong lòng. Đứa trẻ nhỏ mà chạy nhảy khắp nơi là chuyện bình thường. Ngược lại cổ vũ Hoắc Cần: "Về sau cháu cũng thành thật làm trụ cột trong nhà. Hiện giờ chính sách đã tốt hơn, cố gắng chăm sóc những hạt giống trong nhà cũng nuôi em gái cháu thật tốt."

Hoắc Cần không tính trồng trọt, nhưng hắn chuẩn bị nuôi em hắn thật tốt. Vì thế thực thành thật gật đầu tỏ vẻ tán đồng.

Bí thư thôn tức khắc cảm thấy bản thân có chút thành tựu. Người cứng đầu như vậy cũng được hắn giáo dục tốt.

Hoàn thành nhiệm vụ xong, Tô Nguyên Nguyên cảm thấy thật cao hứng.

Về sau sinh hoạt trong thôn của gia đình bọn họ sẽ từ từ bình thường. Có sinh trưởng trong hoàn cảnh bình thường, anh của cô tâm lý cũng sẽ trưởng thành khỏe mạnh.

Tô Nguyên Nguyên lại nghĩ đến chuyện ân tình.

Thiếu nhân tình của nữ chủ cần thiết phải được giải quyết sớm một chút, bằng không Anh hai cô vẫn luôn nhớ thương thì làm sao. Tuy rằng bên trong cốt truyện không có miêu tả Hoắc Cần có bao nhiêu ái Lý Thanh Diệp, nhưng có thể được hắn giữ bên cạnh, được hắn bảo hộ thì ít nhất cũng được xem như đặc biệt. Hào quang nữ chủ thật đáng sợ mà.

Về đến nhà, Tô Nguyên Nguyên liền đem kẹo mạch nha chính mình còn chưa ăn bỏ vào túi: "Cầm cái này đi tặng cho chị kia nha."

Hoắc Cần đã sớm quên chuyện này, nghe cô lần nữa nhắc đến cũng liền gật đầu: "Được."

Kẹo mạch nha ăn nhiều không tốt, hắn chuẩn bị mua cho bé đường phèn rồi thứ kia không dính răng.

Hoắc Cần ôm Tô Nguyên Nguyên tới nhà Lý Thanh Diệp, vừa lúc thấy Lý Thanh Diệp đang quét rác ở cửa nhà, thấy bọn họ đến cũng rất tò mò.

Tô Nguyên Nguyên thấy cô liền khẩn trương, từ lòng ngực của Hoắc Cần vọt xuống chạy đến đem kẹo mạch nha đưa cho Lý Thanh Diệp: "Chị ơi, anh hai em cho chị đó. Cảm tạ thuốc của chị nha."

Cô gái à, ân tình đã trả lại cho ngươi, ta không còn nợ ngươi nữa. Về sau mỗi người không liên quan nhau.

Lý Thanh Diệp đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó nhìn về Hoắc Cần đang đứng một bên không nói lời nào, Lý Thanh Diệp bỗng đỏ mặt lên.

Tô Nguyên Nguyên: "..."

Làm gì vậy, làm gì vậy, tự nhiên ngươi đỏ mặt làm gì?

Đối mặt với khuôn mặt đỏ rực của Lý Thanh Diệp, Tô Nguyên Nguyên lập tức nhớ đến trong cốt truyện bởi vì Hoắc Cần cho cô một số tiền, giúp đỡ cô đi học, đã bị cô coi như vị hôn phu.. Lúc này chắc là vì mấy cái kẹo mạch nha mà tự não bổ ra hồi tuồng gì nữa rồi.

Sao Tô Nguyên Nguyên lại vô tình quên mất thói quen thích não bổ của nữ chủ đâu.

Da đầu cô liền tê dại, xoay người liền lôi kéo anh mình chạy đi.

Cũng may trong lòng anh hai cô thì ngườiem gái này tương đối quan trọng nên cùng theo cô về nhà.

Tô Nguyên Nguyên quyết định về sau nhìn thấy Lý Thanh Diệp liền né. Trong đầu cô gái này có chút không bình thường, thực dễ dàng.. Tự mình đa tình.