Chương 395: Lâm vào tuyệt cảnh, Vô Việt giúp ta.

"Gia gia!" Vân Nghê kinh ngạc đến ngây người trừng to mắt. Gia gia ruột thịt của nàng ta, lại kêu Quân Cửu động thủ gϊếŧ nàng ta! Không, đây nhất định là nàng ta nghe lầm.

Quân Cửu lại không cho rằng nàng cũng nghe sai rồi. Ánh mắt tối sầm lại, lạnh như băng nhìn chằm chằm đại trưởng lão. Nàng đang tự hỏi đại trưởng lão đây là có ý tứ gì? Thấy Quân Cửu không động thủ, đại trưởng lão ngược lại thúc giục lên: "Quân Cửu ngươi còn thất thần làm gì?"

"Gia gia!" Vân Nghê kêu to.

"Đừng gọi ta gia gia, ta không có cháu gái ngu xuẩn như ngươi vậy. Dốc lòng bồi dưỡng mười mấy năm, ngươi ngay cả một Linh Sư cấp năm cũng đánh không lại còn trở thành thịt cá trong tay người ta, mất mặt! Sỉ nhục! Cứu ngươi, còn không quan trọng bằng bắt lấy tâm pháp luyện thể thuật." Đại trưởng lão mắng cười nói ra.

Bọn họ vừa nghe, thần sắc đều không giống nhau.

Vân Nghê khϊếp sợ sụp đổ đến khó có thể tin, nàng ta không tin đại trưởng lão nói là thật sự. Khanh Vũ và Mục Cảnh Nguyên cũng kinh ngạc đến ngây người, đại trưởng lão thế nhưng lãnh khốc tàn nhẫn như vậy! Chỉ có Quân Cửu càng thêm kiêng kị.

Nàng từ trong thần sắc của đại trưởng lão thấy được cố chấp cùng điên cuồng. Tâm pháp luyện thể thuật tồn tại, tầm quan trọng đối với ông ta mà nói đã vượt qua Vân Nghê! Mặc kệ tốn bao nhiêu đại giới, ông ta đều nhất định phải lấy được tâm pháp luyện thể thuật, còn có bảo vật Thiên Tù muốn.

Ánh mắt tối như hắc động, Quân Cửu mím khóe miệng thành một đường thẳng. U Ảnh trong tay nàng lại cọ cọ lên trên cổ Vân Nghê cổ: "Đại trưởng lão thật sự không để bụng Vân Nghê chết sống?"

Máu tươi chảy càng nhiều, dưới cơn đau đớn Vân Nghê nỗ lực khống chế thân thể đang run rẩy của mình. Sợ độ cung lớn chút, thì U Ảnh sẽ cắt đứt yết hầu nàng ta.

Thấy vậy, đại trưởng lão cười hung ác nham hiểm tàn nhẫn: "Ta nói, gϊếŧ nàng! Nàng chết thì sẽ trở thành quân cờ có lợi nhất cho lão phu! Quân Cửu ngươi thông minh như vậy, hẳn là nghe hiểu được ý tứ của lão phu đi?"

Nhìn đến tươi cười trên mặt đại trưởng lão, trong đầu Quân Cửu nhanh chóng bắt giữ được gì đó. Nàng lập tức hét lớn: "Mục Cảnh Nguyên, sư huynh mau tránh ra!"

Nhưng mà nàng nhắc nhở chậm.

Đại Linh Sư cấp năm, nháy mắt biến mất, nháy mắt xuất hiện ở trước mặt ngươi. Bọn họ chênh lệch tu vi quá lớn, căn bản còn chưa phản ứng kịp thì chủy thủ trong tay đại trưởng lão đã hoàn hoàn toàn toàn cắm ở trên ngực Mục Cảnh Nguyên. Phụt!

"Mục Cảnh Nguyên!" Khanh Vũ trừng lớn mắt không thể tin tưởng.

Quân Cửu cũng thay đổi thần sắc, nàng gắt gao nhìn chằm chằm đại trưởng lão. Đại trưởng lão cười dữ tợn, âm trầm cắm chủy thủ toàn hoàn toàn đi vào. Nhìn đến máu tươi trào ra ngăn không được trước ngực Mục Cảnh Nguyên, quần áo ướt sũng, nhỏ giọt ở dưới thân hội tụ thành vũng máu.

"Đại trưởng lão ngươi.."

Mục Cảnh Nguyên run rẩy, không thể tin tưởng mở mắt nỗ lực trợn trừng đại trưởng lão. "Ha ha ha!" Đại trưởng lão ngửa đầu cười ha ha, duỗi tay ra đẩy Mục Cảnh Nguyên ngã ầm trên mặt đất, diện tích vũng máu lớn hơn nữa.

Ngẩng đầu nhìn về phía Quân Cửu, đại trưởng lão cười tàn nhẫn: "Quân Cửu à Quân Cửu, ngươi có thông minh thì chẳng qua cũng chỉ là con nhóc nha đầu miệng còn hôi sữa, thực lực mới là Linh Sư cấp năm. Ngươi lấy cái gì đấu cùng lão phu?"

Quân Cửu cắn môi, nhìn chằm chằm vào đại trưởng lão không trả lời.

Đại trưởng lão nói tiếp: "Gừng càng già càng cay. Vân Nghê, Hồng Anh thu thập không được ngươi, lão phu tự thân xuất mã, bắt lấy ngươi dễ như trở bàn tay. Ngoan ngoãn giao tâm pháp luyện thể thuật, còn có bảo vật ra đây. Nếu không!" Đại trưởng lão ánh mắt, dừng ở trên người Khanh Vũ.

Uy áp buông xuống, giống như núi lớn đè ở trên lưng Khanh Vũ. Không thể động đậy, cả người mồ hôi lạnh rơi xuống như mưa.

Khanh Vũ chỉ có thể đảo quanh tròng mắt, liều mạng ý bảo Quân Cửu đừng lo cho hắn, đi mau! Đại Linh Sư cấp năm căn bản không thể đối phó, đại trưởng lão ngay cả Mục Cảnh Nguyên còn gϊếŧ, huống chi là hắn?

Tiểu sư muội đi mau đi!

Khanh Vũ truyền âm Quân Cửu dưới đáy lòng: "Đi mau! Đại trưởng lão dùng huynh để uy hϊếp muội, chỉ là tiểu sư muội dù muội có giao ra đồ vật thì hắn sẽ buông tha chúng ta sao? Không, Mục Cảnh Nguyên chính là kết cục của chúng ta. Muội mau bắt lấy Vân Nghê làm bia đỡ, rời khỏi nơi này!"

Quân Cửu há miệng thở dốc, không phát ra âm thanh. Đi? Nàng không cảm thấy nàng có thể đi được. Hơn nữa nàng sẽ không bỏ rơi Khanh Vũ đào tẩu một mình.

"Giao tâm pháp cùng bảo vật ra! Quân Cửu, lão phu không có bao nhiêu kiên nhẫn." Đại trưởng lão lại thúc giục lần nữa.

Lạnh như băng nhìn chằm chằm đại trưởng lão, Quân Cửu lúc này mới mở miệng: "Tâm pháp cùng bảo vật là hai kiện đồ vật. Một lần đổi một món, thả sư huynh ta rời đi, ta nói tâm pháp cho ngươi."

Đại trưởng lão cười to, giống như nghe được lý do gì buồn cười. Ông ta giang hai tay cách không chụp một cái, bắt được Khanh Vũ vào trong tay bóp cổ hắn. Đại trưởng lão cười lạnh dữ tợn: "Quân Cửu ngươi giả bộ hồ đồ cái gì? Giờ này khắc này, ngươi có lợi thế gì đàm phán với ta? Tâm pháp bảo vật lão phu đều muốn, nếu không ta liền cắt đứt cổ hắn!"

"Đúng vậy, ta là không có lợi thế." Quân Cửu ánh mắt lạnh băng, nổi lên hàn khí dày đặc.

Vân Nghê không thể uy hϊếp đại trưởng lão, vậy để lại cũng vô dụng.

Ngón tay ngọc nắm U Ảnh vẽ một đường, máu tươi nóng bỏng phun ra tung toé, từng giọt từng giọt bắn tung tóe ở trên mặt Quân Cửu, nhiễm sắc thái thị huyết tàn nhẫn. Vân Nghê quỳ rạp xuống đất, không thể tin tưởng duỗi tay che lại cổ mình, nhưng nàng ta làm như thế nào cũng ngăn không được máu tươi trôi đi.

Hoảng sợ sợ hãi ngẩng đầu, Vân Nghê cầu cứu với đại trưởng lão. Nhưng mà nàng ta mở miệng, nói không nên lời chỉ có máu tươi trào ra. Gia gia cứu con!

Nhìn đến Vân Nghê bị cắt cổ, đại trưởng lão hiển nhiên không có lãnh khốc vô tình như lời ông ta nói. Trên mặt đầy mặt vỏ quýt dữ tợn vặn vẹo, đại trưởng lão gắt gao trừng mắt Quân Cửu: "Ngươi làm sao dám!"

"Lợi thế vô dụng thì ta giữ làm gì? Hiện tại chúng ta tới nói một chút, chuyện của sư huynh ta." Quân Cửu lạnh lùng ngẩng đầu.

Khanh Vũ cũng ngây ngẩn cả người. Lúc này gϊếŧ Vân Nghê, chẳng phải là đang chọc giận đại trưởng lão! Tiểu sư muội nàng suy nghĩ cái gì?

Quân Cửu tiếp tục nói: "Tâm pháp và bảo vật, đại trưởng lão ngươi để kiếp sau nằm mơ đi. Có lẽ kiếp sau trong mộng, ngươi có thể thực hiện được. Hiện tại ta muốn ngươi thả sư huynh ta."

"Ha ha ha ha! Quân Cửu ngươi ngu à, khi nào rồi mà ngươi còn dám uy hϊếp ta? Không có khả năng!" Đại trưởng lão thần sắc dữ tợn, ông ta buộc chặt tay đang bóp cổ Khanh Vũ. Hô hấp bị cướp đoạt, Khanh Vũ lập tức gian nan giãy giụa, sắc mặt trở nên xanh mét thống khổ.

Đại trưởng lão gào rống, Quân Cửu lại không cho ông ta tâm pháp luyện thể thuật còn có bảo vật, thì ông ta sẽ tự tay vặn gãy cổ Khanh Vũ!

Trong lòng ông ta hung ác nham hiểm phẫn nộ. Quân Cửu sớm hay muộn sẽ thần phục nhận thua, nàng có thể mặc kệ Khanh Vũ chết sống. Nhưng ông ta gϊếŧ Khanh Vũ xong, đứa tiếp theo chính là Quân Cửu! Vừa đe dọa vừa dụ dỗ không nghe, vậy thì dùng khổ hình. Ông ta không được nhiều đa dạng ác độc như Hồng Anh, nhưng cũng có thể làm người sống không bằng chết.

Nghĩ đến Vân Nghê, đại trưởng lão có chút đau lòng. Giây lát lại nghĩ, Vân Nghê con yên tâm đi thôi. Gia gia sẽ tra tấn Quân Cửu báo thù cho con!

Nhìn đến Khanh Vũ sắp hít thở không thông, sắc mặt Quân Cửu lạnh băng như sương. Nàng nắm chặt nắm tay, vẫn là trách nàng quá yếu! Đây là lâm vào tuyệt cảnh, gần như không có khả năng xoay người. Tiểu Ảnh núp ở trong tay áo Khanh Vũ, chuẩn bị hiện thân.

Nếu Quân Cửu chết, hắn còn đi Trung Tam Trọng như thế nào? Nhưng mà ngay tại khi Tiểu Ảnh chuẩn bị hiện thân, hắn nghe được Quân Cửu lạnh lùng mở miệng kêu gọi: "Vô Việt, giúp ta gϊếŧ hắn!"

"Được!" tiếng nói trầm thấp từ tính, trêu người trước sau như một.

Cái gì?

Đại trưởng lão nghe được thanh âm của Quân Cửu còn chưa lấy lại tinh thần, phụt! Đau đớn làm đại trưởng lão cúi đầu, nhìn đến cánh tay của mình bị cắt thành hai đoạn..