Chương 396: Kêu bọn chúng cút đi.

Tay bóp cổ Khanh Vũ, không biết bị đồ vật vô hình gì chém thành hai đoạn. Khanh Vũ rơi xuống đất lập tức tránh thoát khỏi đoạn cánh tay đứt lìa của đại trưởng lão, hắn một tay che lại cổ té ngã lộn nhào chạy đến bên cạnh Quân Cửu.

"..."

Đại trưởng lão đau đớn kêu lên thê lương, ông ta trừng sang Khanh Vũ: "Muốn chạy? Ta gϊếŧ ngươi!"

Phụt --

Lại một thanh âm vang lên, cánh tay kia của đại trưởng lão cũng bị chặt đứt. Ngay sau đó phụt phụt hai tiếng, hai chân chặt đứt không thể đứng thẳng, đại trưởng lão té ngã sấp mặt trên mặt đất.

Ông ta đau đớn kêu thê lương thảm thiết, đau đớn muốn chết lăn lộn đầy đất. Trong lòng càng thêm hoảng sợ sợ hãi, là ai? Là ai có thể vô hình đả thương ông ta Đại Linh Sư cấp năm này, mà ông ta lại ngay cả người cũng không phát hiện. Là người kia mà Quân Cửu vừa mới cất tiếng kêu gọi sao?

Gió nhẹ phất quá, mang theo hơi thở nhàn nhạt lại bá đạo không cho phép bỏ qua.

Tựa như ám hương từ phía sau thổi tới, cánh mũi kích động bắt giữ được hơi thở quen thuộc. Quân Cửu nhất thời rất muốn quay đầu lại, nhưng nàng không động, chỉ là lạnh lùng thấu xương nhìn chằm chằm đại trưởng lão lăn lộn đầy đất.

Tiếng bước chân truyền đến, Mặc Vô Việt đi qua từ bên cạnh Quân Cửu. Thanh tuyến trêu người, mang theo từ tính trầm thấp trấn an: "Giao hắn cho ta, ta sẽ làm Tiểu Cửu Nhi vừa lòng."

"Được."

Quân Cửu nhìn Mặc Vô Việt đi tới đại trưởng lão. Hắn chỉ hơi khẽ động đầu ngón tay, lực lượng vô hình bắt lấy đại trưởng lão treo giữa không trung. Mặc Vô Việt lại chỉ vào, vù vù cành khô trên mấy cây đại thụ thô tráng bay tới, nửa đường biến thành mũi nhọn sắc bén, phụt cắm vào đại trưởng lão tàn khuyết tứ chi, đính ông ta ở trên một cây đại thụ.

Trường hợp huyết tinh, thủ đoạn thô bạo tàn nhẫn, Quân Cửu nhìn ở trong mắt, lại cảm thấy cảnh đẹp ý vui khác thường, tảng đá đè nặng trong lòng biến mất.

Khanh Vũ che lại cổ ho khan, hắn còn ở trong khϊếp sợ: "Mặc trưởng lão ở gần đây?"

Quân Cửu gật gật đầu. Nàng dời tầm mắt, cất bước đi tới Mục Cảnh Nguyên.

Nửa ngồi xổm trước mặt Mục Cảnh Nguyên, Quân Cửu duỗi tay sờ qua cổ tay cùng mạch đập trên cổ của Mục Cảnh Nguyên. Lại xé mở quần áo trên ngực hắn nhìn miệng vết thương, cảm giác được nhiệt độ cơ thể của Mục Cảnh Nguyên còn ấm, hô hấp tuy rằng mỏng manh gần như biến mất, nhưng vẫn có.

Quân Cửu lập tức điểm huyệt vị của Mục Cảnh Nguyên, lại nhét vào trong miệng hắn một mảnh nhân sâm, còn có một giọt ngọc tích nhưỡng giữ mệnh.

Quân Cửu quay đầu nhìn về phía Khanh Vũ: "Sư huynh huynh lại đây nâng Mục Cảnh Nguyên, chúng ta lập tức rời khỏi nơi này." Nàng nói, lại cắm trên người Mục Cảnh Nguyên không dưới mười cây ngân châm.

Vừa rồi đại trưởng lão châm ngòi tên lệnh, đã qua đi lâu như vậy. Dù có xa, thì người của tam đại học viện nhìn thấy cũng sẽ chạy tới. Bọn họ cần phải rời đi nơi này!

Trợ giúp Khanh Vũ, thật cẩn thận dịch chuyển treo Mục Cảnh Nguyên ở trên người Khanh Vũ. Quân Cửu ngẩng đầu nhìn về phía Mặc Vô Việt: "Vô Việt chúng ta phải đi! Người của tam đại học viện sẽ đuổi theo tên lệnh tới đây rất nhanh thôi."

Mặc Vô Việt: "Lập tức kết thúc."

Nâng lên khóe môi, ý cười lãnh lệ huyết tinh. Mặc Vô Việt duỗi tay từ trong óc đại trưởng lão bắt ra một đoàn ánh sáng, trong quá trình đó nhìn thì không thấy, nhưng từ tiếng kêu thảm thiết vặn vẹo đến mức tận cùng của đại trưởng lão là có thể nghe ra một hai. Mặc Vô Việt tùy ý thu hồi đoàn ánh sáng này.

Xoay người nhìn đến hắc y nhân cùng đệ tử bị thuốc mê hôn mê ngã đầy trên mặt đất. Trong mắt Mặc Vô Việt chợt lóe kim quang, toàn bộ những người này nổ đầu, chết không thể lại chết hơn. Sau đó hắn mới đuổi kịp Quân Cửu đi đến chỗ sâu trong rừng rậm.

* * *

Phó Lâm Trạm vẫn luôn cảm thấy bất an trong lòng. Khi càng đến hoàng hôn, hắn càng thêm đứng ngồi không yên mà bồi hồi đi tới đi lui. Phó Lâm Sương liếc mắt nhìn hắn chưa nói cái gì, song sinh tử liền tâm, hắn biết Phó Lâm Trạm đang lo lắng cái gì.

Ngẩng đầu nhìn về phía phía chân trời, Phó Lâm Sương thấy được tín hiệu tên lệnh.

"Hít! Là tên lệnh của học viện Thái Sơ, nhất định là đã xảy ra chuyện! Quân Cửu và Mục Cảnh Nguyên bọn họ chính là ở nơi đó, Lâm Sương chúng ta đi mau." Phó Lâm Trạm nói, không đợi Phó Lâm Sương liền xông ra ngoài trước.

Phó Lâm Sương trước xoay người nói cho đệ tử học viện Thiên Hư một cái. Nhìn thấy Quý Nhất Minh, thì kêu hắn ở chỗ này chờ bọn họ. Sau đó mới đuổi kịp Phó Lâm Trạm.

Khi bọn hắn đến địa phương tên lệnh phát ra, nơi này đã có người.

Phó Lâm Sương lạnh lùng nói: "Là Thiên Tù."

"Đừng nhìn tử sĩ Thiên Tù. Lâm Sương đệ mau xem! Đây không phải là đại trưởng lão cùng Vân Nghê học viện Thái Sơ bọn họ sao? Quân Cửu đâu? Còn có Mục Cảnh Nguyên cùng Khanh Vũ ở đâu?" Phó Lâm Trạm sốt ruột đi qua muốn tìm người.

Nhưng mà bọn họ bị tử sĩ Thiên Tù ngăn cản. Phó Lâm Trạm nhíu mày quát lớn: "Ngươi mù mắt chó à. Ta là Phó Lâm Trạm đệ tử viện trưởng Tử Tiêu, nơi này xảy ra chuyện chính là học viện Thái Sơ. Chó săn Thiên Tù các ngươi cản ta làm cái gì? Chẳng lẽ bọn họ là các ngươi gϊếŧ."

Tử sĩ Thiên Tù không trả lời, nhưng chính là ngăn lại Phó Lâm Trạm bọn họ không cho bọn họ đi qua.

Phó Lâm Trạm vừa lo lắng lại tức, đang lúc hắn muốn vén tay áo cho đám tử sĩ này một cái giáo huấn. Phó Lâm Sương đột nhiên giơ tay đặt ở trên vai hắn, thanh âm lạnh băng đè thấp nói: "Viện trưởng Thiên Hư tới."

Tới không chỉ là có viện trưởng Thiên Hư, còn có một nam nhân mang áo choàng nhìn không thấy mặt.

Viện trưởng Thiên Hư quét ánh mắt âm trầm nhìn bọn họ, ngay sau đó cất bước đi vào. Phó Lâm Trạm cũng không sợ ông ta, hỏi: "Viện trưởng Thiên Hư, ông cho tử sĩ Thiên Tù vây quanh nơi này không cho chúng ta đi vào là có ý tứ gì? Chẳng lẽ là Thiên Tù của ông gϊếŧ đại trưởng lão cùng Vân Nghê của Thái Sơ?"

Viện trưởng Thiên Hư thoáng dừng bước chân, ngẩng đầu ánh mắt khinh thường nhìn Phó Lâm Trạm cùng Phó Lâm Sương. Ông ta há miệng: "Kêu bọn chúng cút đi."

"Ông!" Phó Lâm Trạm còn muốn nói cái gì, nhưng bị nam nhân áo choàng che ở trước mặt đánh gãy. Đồng tử của hắn hơi hơi phóng đại, không thể tin tưởng nhìn nam nhân này. Ở khoảng cách gần, làm hắn thấy được mặt của nam nhân đó.

Là hắn! Hắn đã trở lại.

Hơi thở lạnh lẽo ập vào trước mặt, nam nhân cười mở miệng: "Đã lâu không gặp. Khuyên hai người các ngươi rời khỏi nơi này, nếu không viện trưởng chúng ta tức giận. Cũng mặc kệ các ngươi là đồ đệ của ai."

Phó Lâm Trạm há miệng thở dốc, khí thế của hắn giống như ở khi nhìn đến nam nhân này, thì bị nước dập tắt toàn bộ. Đổi lại là Phó Lâm Sương một bước về phía trước, lạnh nhạt băng hàn nhìn nam nhân nọ: "Dù thế nào chúng ta vẫn phải biết được đã xảy ra cái gì."

"Vậy trở về chờ. Khi tin tức ra tới, tất cả mọi người sẽ biết." Nói xong, nam nhân nọ giơ tay, tử sĩ Thiên Tù lập tức tiến lên, bức cho hai người Phó Lâm Trạm không thể không rời khỏi nơi này.

Lúc đi, bọn họ rất xa nhìn chằm chằm thi thể đầy đất, nhìn thoáng qua thật sâu. Sau khi rời đi, trên đường Phó Lâm Trạm và Phó Lâm Sương liếc nhau, Quân Cửu bọn họ ở đâu? Đại trưởng lão Thái Sơ chết thảm như vậy, là ai gϊếŧ hắn?

Tại chỗ.

Nam nhân áo choàng đi qua, hắn ngẩng đầu gỡ áo choàng xuống lộ ra một gương mặt củ ấu lãnh khốc rõ ràng. Hắn ôm ngực liếc xéo viện trưởng Thiên Hư: "Lão nhân, xem ra thám tử của ông ở học viện Thái Sơ, bị người ta trừ tận gốc rồi."

"Tra, Quân Cửu đi đâu rồi." Viện trưởng Thiên Hư không trả lời nam nhân nọ, mà là mở miệng hạ lệnh.

Nhướng mày, nam nhân mở miệng: "Quân Cửu là ai?"

Lúc này viện trưởng Thiên Hư mới ngẩng đầu, khóe miệng của ông ta nhếch lên một nụ cười âm trầm thô bạo. Mấp máy môi nói: "Ả là thiếu chủ Hành Quân Dạ, nữ nhi của Quân Minh Dạ cùng Mạn Đông, bảo vật chính là ở trong tay ả."

"Cứu.. ta" đột nhiên một bàn tay bắt lấy mặt giày của viện trưởng Thiên Hư.

___________

Đọc truyện xong đừng quên vote - bình luận - đề cử - donate mạnh mạnh giúp tác giả/ dịch giả nhé.

Ấn theo dõi trang chủ cá nhân "Hủ Ngốc" để cập nhật chương nhanh nhất.

Link: https://truyenhdx.com/author/httpswww-facebook-comphamthi-thuha-9003/

---------------