Chương 397: Phản đồ Quân Cửu.

Vân Nghê thế nhưng chưa chết!

Trên cổ nàng ta là một vệt máu tinh tế, đây chính là U Ảnh quá sắc bén gây ra. Thực tế miệng vết thương tuy mảnh, nhưng lại cắt ra một nửa cổ của Vân Nghê, máu chảy đầy đất, làn da bởi vì mất máu quá nhiều mà hoàn toàn tái nhợt, thân thể càng không có một chút độ ấm.

Nhưng nàng ta cố tình ngoan cường tồn tại. Cho dù chỉ còn thừa một hơi, Vân Nghê cũng kiên trì tới khi viện trưởng Thiên Hư đến.

Viện trưởng Thiên Hư và nam nhân đều kinh ngạc Vân Nghê còn sống. Bọn họ trước tiên hạ lệnh, mệnh lệnh luyện dược sư tới trị liệu cho Vân Nghê, nàng ta có thể sống qua hôm nay hay không cũng không quan trọng, quan trọng là tin tức trong miệng Vân Nghê! Đã xảy ra cái gì?

Miệng vết thương trên cổ được khâu lại, lưu lại dấu vết dữ tợn. Sắc mặt Vân Nghê trắng bệch như quỷ, nàng ta nằm trên giường hoảng sợ nhìn viện trưởng Thiên Hư, một bên là nam nhân nàng ta không quen biết, nhưng Vân Nghê cũng không dám liếc nhìn hắn một cái.

Viện trưởng Thiên Hư: "Nói. Một năm một mười nói toàn bộ! Nếu dám có nửa phần lừa gạt hoặc là để sót cái gì, ta nghĩ Hồng Anh thực nguyện ý thêm một món đồ chơi."

Vân Nghê nghe mà run rẩy lên. Cảm giác vô hạn tiếp cận tử vong, Vân Nghê đã thể nghiệm qua. Nàng ta không muốn chết, cho nên mới mãnh liệt ôm du͙© vọиɠ cầu sinh chờ có người cứu nàng ta. Hiện tại thật vất vả sống được, Vân Nghê sợ chết sợ cực kỳ.

Nàng ta mở miệng, nói chuyện thực gian nan. Nhưng vẫn chịu đựng đau nhức tê tâm liệt phế, đứt quãng kể lại.

Lừa viện trưởng Thiên Hư? Vân Nghê không dám cũng không nghĩ. Gia gia vì tâm pháp luyện thể thuật, vứt bỏ không cần nàng ta. Vậy nàng ta vì mạng sống mà khai ra toàn bộ, gia gia cũng có thể thông cảm đi? Đáy mắt Vân Nghê hiện lên thống khoái trả thù, nàng ta còn không biết đại trưởng lão đã chết.

Nói toàn bộ từ đầu tới đuôi. Còn chưa đợi viện trưởng Thiên Hư tỏ thái độ gì, một bên nam nhân cười ha ha: "Lão nhân à lão nhân, dã tâm của thám tử mà ông xếp vào ở học viện Thái Sơ cũng không nhỏ ha! Làm việc cho ông còn dám có dị tâm."

"Tinh Lạc Thần." Viện trưởng Thiên Hư bất mãn quát khẽ.

Nam nhân cũng chính là Tinh Lạc Thần vẫn không dao động, cười vui sướиɠ khi người gặp họa như cũ: "Hiện tại ông muốn làm gì bây giờ? Đã rút dây động rừng, Quân Cửu khẳng định là trốn đi rồi."

"Dù cho ả trốn đến chân trời góc biển, lão phu cũng có thể bắt được ả lại!" Viện trưởng Thiên Hư cười tàn nhẫn, ông ta cúi đầu nhìn về phía Vân Nghê: "Vân Nghê, lão phu sẽ phái người đưa ngươi quay về học viện Thái Sơ. Ngươi trở về nói cho viện trưởng Thái Sơ, Quân Cửu làm phản."

"Ả gϊếŧ Mục Cảnh Nguyên, đại trưởng lão, còn có đệ tử học viện Thái Sơ cùng đi. Còn như ngươi, may mắn tìm được đường sống trong chỗ chết. Hiện tại tới chỉ chứng ả ta là phản đồ học viện Thái Sơ. Nghe hiểu chưa?"

Vân Nghê trừng đôi mắt thật lớn: "Cái cái gì? Gia gia của ta đã chết?"

"Không sai, chết cũng thảm. Tay chân bị người chém rời, còn bị cắm ở trên thân cây làm vật trang trí. Chậc chậc, không biết trước khi chết đã thừa nhận bao nhiêu thống khổ?" Tinh Lạc Thần cố ý dùng ngữ khí đáng thương, nhưng mà cẩn thận nghe thì không khó nghe ra sau lưng hắn vui sướиɠ khi người gặp họa.

Nhưng Vân Nghê nghe không thấy, nàng ta đắm chìm ở trong khϊếp sợ cùng bi thống gia gia bị gϊếŧ. Lại hận muốn trả thù, nhưng ở khi biết gia gia nhận hết tra tấn mà chết, toàn bộ sụp đổ chỉ còn thù hận.

"Là ai gϊếŧ ông nội của ta!"

Khóe miệng Tinh Lạc Thần gợi lên tươi cười ác ý: "Ở đây trừ bỏ các ngươi còn có thể có ai?"

"Quân Cửu!"

Đi ra ngoài phòng, viện trưởng Thiên Hư hạ lệnh: "Mọi người Thiên Tù xuất động toàn bộ, lật núi lấp biển cũng phải tìm được Quân Cửu cho ta!"

Tinh Lạc Thần nghe thấy được, hắn cười ha ha hai tiếng khiến viện trưởng Thiên Hư nhìn về phía hắn, nhíu mày bất mãn. Nhưng viện trưởng Thiên Hư trước sau có điều cố kỵ, đối với cái tên được gọi là "Đồ đệ" này thì ông ta phá lệ nhường nhịn. Chỉ là bất mãn hỏi hắn, ngươi cười cái gì?

Tinh Lạc Thần mở miệng: "Chỉ dựa vào Quân Cửu thì không gϊếŧ được đại trưởng lão, ta xem thi thể thì người xuống tay nhất định là một cường giả cực mạnh, mới có thể làm cho đại trưởng lão một chút năng lực phản kháng cũng không có. Cho nên ông chỉ ra mỗi lệnh bắt giữ như vậy, là không đủ."

"Ngươi có chủ ý gì thì nói đi, đừng úp úp mở mở."

"Đi hai tông mười quốc, đều bắt tất cả người có quan hệ cùng Quân Cửu về đây. Thả đi tin tức ra, một ngày nàng ta không xuất hiện, thì gϊếŧ bằng hữu chí thân của nàng ta. Gϊếŧ từng người từng người một, thì nàng ta cũng sẽ ra thôi." Viện trưởng Thiên Hư là bắt người, mà hắn muốn Quân Cửu chủ động đứng ra.

Viện trưởng Thiên Hư sửng sốt, ngay sau đó cười. Ông ta gật đầu: "Được! Chủ ý này của ngươi cực hay. Hơn nữa Mục Cảnh Nguyên đã chết, tuy rằng là đại trưởng lão gϊếŧ. Nhưng hiện tại chúng ta có Vân Nghê làm chứng, tất cả mọi người là Quân Cửu gϊếŧ chết. Như vậy, Quân Cửu cho dù muốn quay về học viện Thái Sơ giải thích, cũng không sẽ có người nào tin."

Ông ta muốn cho Quân Cửu biến thành chuột chạy qua đường, mỗi người đuổi gϊếŧ! Không chỗ nào có thể ẩn nấp! Còn muốn bức nàng đến tuyệt cảnh trên vách núi, bức nàng không thể không đứng ra.

Để Hồng Anh đi bắt nàng, đại trưởng lão đi bắt nàng, quá lãng phí thời gian. Viện trưởng Thiên Hư không muốn chờ nữa, đêm dài lắm mộng, ông ta phải bắt được bảo vật vào tay nhanh một chút!

Tinh Lạc Thần thu hết biểu tình trên mặt viện trưởng Thiên Hư vào đáy mắt, hắn câu môi cười. Lười biếng duỗi thắt lưng, Tinh Lạc Thần cất bước đi ra ngoài. Hắn mở miệng thanh âm truyền tới: "Học viện Thái Sơ bên kia, để cho ta đi trông coi. Thật ra ta cũng rất muốn trông thấy, Quân Cửu này là người có bộ dáng gì?"

"Ngươi vừa trở về, không đi nhìn sư muội ngươi một cái trước sao?" Viện trưởng Thiên Hư hỏi.

Tinh Lạc Thần mắng cười: "Hồng Anh? Nàng ta còn chưa có chết, có cái gì hay mà nhìn. Không bằng để nàng ta nhanh chóng khỏe lên, tới đây trợ thủ cho ta."

* * *

Vân Nghê bị đưa về đến học viện Thái Sơ. Đại trưởng lão bị gϊếŧ, Vân Nghê vừa ra chứng cứ xác thực, tam đại học viện đều nhốn nháo.

Đại trưởng lão, chức vị chỉ ở dưới viện trưởng, thân phận tôn quý, tu vi càng không thấp. Nhưng đại nhân vật quan trọng nhất ở trong tam đại học viện như vậy, thế nhưng bị gϊếŧ hại tàn nhẫn! Thi thể của đại trưởng lão được đưa về tới, mỗi người thấy đều kinh hãi đập vào mắt.

Hơn nữa đệ tử học viện Thái Sơ vốn là đố kỵ bất mãn Quân Cửu. Lúc này không thể nghi ngờ mỗi người oanh động, chen chúc đến trước cửa viện trưởng Thái Sơ, thỉnh cầu hạ lệnh toàn lực đuổi gϊếŧ phản đồ Quân Cửu này!

Nghe được ngoài cửa từng tiếng kêu gọi "Phản đồ" "Gϊếŧ Quân Cửu" "báo thù cho đại trưởng lão", viện trưởng Thái Sơ mỏi mệt già nua ngồi ở trên đệm. Ông ngẩng đầu nhìn một trản đèn sáng được đặt ở trên bàn. Đây là đèn bản mạng của Mục Cảnh Nguyên.

Người tồn tại, thì đèn sẽ sáng.

Hiện tại, ngọn đèn dầu sớm đã dập tắt. Chỉ còn dư lại bấc đèn là có chút độ ấm, cho viện trưởng Thái Sơ ảo giác, đèn bản mạng này còn chưa tắt! Hơn nữa khi chưa tìm được thi thể của Mục Cảnh Nguyên, thì viện trưởng Thái Sơ nhịn không được ôm chút hy vọng.

Trưởng lão: "Viện trưởng ngài hạ lệnh đi! Quân Cửu này lòng muông dạ thú, lúc trước ở năm tông mười quốc cũng đã không an phận, biến năm tông thành hai tông. Hiện tại tới học viện Thái Sơ chúng ta mới bao lâu, liền gϊếŧ hại đại trưởng lão! Phản đồ này, nhất định phải thiên đao vạn quả ả ta!"

"Viện trưởng ngài còn đang chần chờ cái gì? Chúng ta phải báo thù cho thiếu công tử và đại trưởng lão!"

Viện trưởng Thái Sơ nhìn đèn bản mạng của Mục Cảnh Nguyên, chung quy gật gật đầu, đồng ý hạ xuống lệnh truy sát. Một lệnh này hạ xuống, chỉ cần mỗi người ở tam đại học viện nhìn thấy Quân Cửu, đều có thể gϊếŧ nàng!

Thế cục đối với Quân Cửu cực kỳ bất lợi, nhưng hiện tại nàng còn không biết. Ở trong rừng rậm tìm kiếm một cái sơn động tạm thời có thể ẩn thân, Quân Cửu cau mày nhìn Mục Cảnh Nguyên: "Không thể chờ nữa, Mục Cảnh Nguyên cũng sắp chết."