Quyển 1 - Chương 1.2

Thẩm Lãng cảm thấy có gì đó không ổn liền kéo Lý Điền đi. Tay hắn bóp chặt bánh ngô.

"Thế nào? Em gái Sở Lâm xinh đẹp lắm đúng không, cái tên Sở Ngọc cũng hay nữa. Làn da của cô ấy trắng như ngọc vậy. Nếu không phải tại anh cả qua đời, không có tiền cho cô ấy đi học, nói không chừng hiện giờ Sở Ngọc đã vào đại học rồi."

Thì ra người nọ tên là Sở Lâm, Thẩm Lãng thầm nghĩ: "Sở Lâm không có tiền à?"

"Nhìn Sở Lâm đẹp vậy thôi chứ thật ra đầu óc cậu ấy có chút vấn đề, phản ứng rất chậm chạp. Nói trắng ra là Sở Lâm chẳng khác gì kẻ ngốc cả."

"Nhân tiện, cậu có ăn cái bánh ngô đó không, nếu không thì đưa cho tôi. Tôi đói quá."

"Ai nói tôi không ăn."

Thẩm Lãng nhét hai miếng vào miệng. Mùi thơm của bánh ngô hấp đầy ngọt ngào quyến rũ, giống mùi hương trên người của Sở Lâm.

Thu hoạch lúa xong, Thẩm Lãng nhàn rỗi ngồi trên ghế. Lúc này, hắn lại nghĩ tới mùi thơm ngọt ngào kia, không biết vì sao lại quay người chạy đến ven ruộng.

Ánh vàng cam buổi chiều ta vẫn mang theo cái nóng thiêu đốt. Sở Lâm là người duy nhất còn tất bật trên ruộng.

Thẩm Lãng móc từ trong túi ra hai viên kẹo rồi nhét mấy viên có vị bạc hà vào miệng, cắn thật mạnh. Khi đến gần, hương thơm ngọt ngào trên người Sở Lâm còn nồng nàn hơn cả buổi trưa.

Tiếng nhai của Thẩm Lãng làm Sở Lâm ngẩng đầu lên nhìn. Mũi cậu giật giật mấy cái. Sở Lâm ngoan ngoãn đi tới, đôi gò má trắng nõn bị ánh mặt trời điểm tô nét ửng hồng.

"Anh ơi, anh ăn gì vậy?"

Đàn ông trưởng thành ăn rất nhiều, bụng Sở Lâm sớm đã cồn cào vì đói.

Thẩm Lãng lấy ra một viên kẹo sô cô la, trong giọng nói ngầm có ý dụ dỗ Sở Lâm: “Lại đây, để tôi ngửi chút rồi đưa cho cậu.”

Mùi hương đó khiến Thẩm Lãng mất tập trung, dường như chỉ có mình hắn ngửi thấy được.

Sở Lâm không chút do dự đưa cổ đến trước mặt Thẩm Lãng, còn rất hào phóng nói: “Anh ngửi đi.”

Thẩm Lãng nhìn mạch máu màu lam nhạt trước mắt. Răng hắn thấy hơi ngứa, Thẩm Lãng phải liếʍ răng mình mấy cái mới đè nén được cảm giác muốn cắn Sở Lâm đang trào dâng trong lòng.

Ở khoảng cách này, hương thơm nồng nặc đến choáng váng. Thẩm Lãng cố gắng hết sức kiềm chế bản thân, đẩy Sở Lâm ra.

"Được rồi, đến gần thế làm gì chứ?"

Sở Lâm thầm phàn nàn, là anh đòi ngửi chứ ai vào đây hả. Đáng tiếc, thân là đứa nhỏ ngốc nghếch, cậu không thể phản ứng như thế được, chỉ vui vẻ nhét sô cô la vào miệng.

Lòng nghĩ vậy nhưng miệng Sở Lâm lại ngọt ngào hét lên: "Cảm ơn anh."

Thẩm Lãng lúc này mới hoàn hồn. Hắn kinh ngạc nhận ra hành động vừa rồi của mình thật đáng khinh và biếи ŧɦái. Thẩm Lãng ho khan vài tiếng, cầm chiếc lưỡi hái bên cạnh lên.

“Trời sắp tối rồi, một mình cậu phải làm đến khi nào chứ, để tôi giúp một tay.”

Sở Lâm bị Thẩm Lãng kẹp eo, khiêng ra ruộng. Cậu nhìn đối phương vung lưỡi hái liên tục, rất nhanh đã gặt xong.

Sở Lâm không khỏi thở dài: "Nam chính trâu bò thật đó. Nhìn anh ta nhiệt tình như vậy, không giống kẻ biếи ŧɦái chút nào."

Âm thanh máy móc tựa như đã trải qua vô số đau thương của hệ thống vang lên: “Biết người, biết mặt, nhưng không biết lòng.”