Chương 1: Nội môn này ta trèo cao không nổi, cáo từ

Đại tông môn đều là đám ngốc.

Thật tình.

Diệp Kiều ngày đầu tiên xuyên qua đã có suy nghĩ này.

Nàng đúng là nô ɭệ của tư bản, thức cả đêm cực khổ viết bản thảo, ngủ một giấc tỉnh dậy liền xuyên đến thế giới tu chân tàn sát khốc liệt.

Nguyên chủ cũng tên Diệp Kiều, là cô nhi được tông chủ Vân Ngân ở dưới chân núi nhặt về.

Nguyệt Thanh Tông, một trong năm đại tông môn giới tu chân.

Lấy Kỳ Môn Độn Giáp, bày trận vẽ bùa làm chủ, nói một cách đơn giản, đệ tử chân truyền của tông môn là một đám pháp sư.

Vân Ngân có lòng tốt, thu nhận nguyên chủ làm đệ tử cho dù thiên phú của nàng rất kém.

Nguyên chủ xếp thứ hai, còn có hai vị sư đệ, tuy chưa thể nói là độc sủng thiên kiều*, nhưng ở tông môn cũng vẫn có địa vị, cho đến khi sư phụ đem về một tiểu cô nương từ nhân gian, mọi thứ đều thay đổi.

*nữ đệ tử được độc sủng

Từ trước đến nay Vân Ngân bất luận là điều gì, kể cả không đúng với lẽ thường, cũng sẽ vì nữ tử phàm nhân kia mà phá lệ, cuối cùng còn vì nàng ta mà thu nhận một đồ đệ không hề có linh căn.

Điều này làm nguyên chủ cảm thấy vô cùng khó hiểu.

Nhưng Diệp Kiều biết đây đều là do kịch bản của cuốn tiểu thuyết vạn người mê.

Trong truyện, nữ chủ tên Vân Thước, là một người có cơ thể mảnh mai, một lời không hợp liền đỏ mắt rơi lệ mê hoặc vạn người.

« Lão đại ở thế giới tu chân mê luyến ta điên cuồng » truyện giống như tên, toàn bộ lão đại ở giới tu chân mê mẩn say đắm cùng điên cuồng yêu nàng, vì nàng mà đánh nhau.

Tình tiết xảy ra cùng với tiểu sư muội cuối cùng cũng đến, ngày càng thái quá, nguyên chủ trở thành công cụ hình người, tiểu sư muội gặp nạn Nhị sư tỷ liền đến, tiểu sư muội bị bắt, Nhị sư tỷ liền giúp nàng chắn đao, tiểu sư muội linh căn bị tổn thương liền khoét linh căn của Nhị sư tỷ, kết cục bị sư phụ một kiếm xuyên tim.

Thảm.

Quá thảm.

Toàn bộ truyện thảm nhất không phải chính là Nhị sư tỷ công cụ hình người này sao.

Mà nàng hiện tại biết thành cái vị Nhị sư tỷ xui xẻo kia.

Một màn diễn ra trước mắt càng làm cho Diệp Kiều cảm thấy cái tông môn này đều là một đám ngu chuẩn vàng 24k.

Diệp Kiều quỳ gối trên sàn đá phiến lạnh, Vân Ngân tiên quân áp đặt khí tức cường đại lên người, cảm giác áp bách ngột ngạt khiến nàng không thể không cúi đầu, cung kính kêu một tiếng: "Sư phụ."

Vân Ngân nhàn nhạt lên tiếng: "Phù Du Thảo mang về rồi?"

Phù Du Thảo sinh trưởng ở dưới vách đá, có thể chữa trị thức hải* bị thương tổn, tam giới không ai không biết bên dưới vách đá phong ấn ma tộc, rơi xuống vực chính là thập tử nhất sinh, thậm chí có một số trực tiếp bị cắn nuốt, trở thành thức ăn cho bọn chúng.

* 精神识海 : (nghĩa gốc) tinh thần thức hải: biển tâm linh

Diệp Kiều xem như tương đối may mắn, ngoại trừ trên tay có ngoại thương bị ma khí ăn mòn thì vẫn chưa có việc gì.

Hiện giờ, nàng mới từ đó trở về, lòng bàn tay đầm đìa máu nhưng không ai hỏi han một tiếng.

Tất cả mọi người khuyên nàng đem Phù Du Thảo nhường cho tiểu sư muội.

"Sư tỷ mang Phù Du Thảo về rồi a." Tiểu sư đệ Tô Trạc cười cong mắt.

"Có Phù Du Thảo thương thế trên người tiểu sư muội nhất định có thể khôi phục." Đại sư huynh cũng đồng dạng cong mắt mang theo ý cười, cùng dáng vẻ lạnh lùng ngày thường khác một trời một vực.

Tiểu sư muội thân thể yếu đuối, khiến hắn vô cùng lo lắng, mà hiện giờ có Phù Du Thảo chữa trị thần thức, như vậy mấy ngày nữa liền có thể xuống giường đi lại.

Sư tôn vẫn luôn ít nói cũng lộ ra vài phần nhu hòa "Liền đem Phù Du Thảo giao cho Dược Các luyện chế, sau đó đưa đến Phù Dung Uyển."

Nguồn gốc thảo dược trắng bị lấy ra từ túi không gian của nàng, lơ lửng giữa không trung, rồi rơi vào lòng bàn tay của Vân Ngân.

Từ đầu đến cuối, chưa ai hỏi Diệp Kiều nàng có đồng ý hay không, ở trong mắt bọn họ, nàng đến cả tư cách phản đối đều không có.

Hắn là sư phụ của nàng, Vân Ngân cho rằng Diệp Kiều hẳn là sẽ không cự tuyệt.

Diệp Kiều đứng ở phía dưới, chứng kiến hình ảnh hài hòa này, đột nhiên lên tiếng: "Sư phụ, ta khi nào có nói qua Phù Du Thảo này đưa cho tiểu sư muội vậy?"

Ai cũng không nghĩ tới Diệp Kiều đột nhiên làm khó dễ, Tô Trạc sửng sốt vài giây, miệng giật giật, miễn cưỡng giải thích: "Bởi vì so với ngươi, tiểu sư muội càng cần gốc linh thảo này..."

Diệp Kiều thiên phú tầm thường, muốn đột phá Trúc Cơ, không thể thiếu sự trợ giúp của Phù Du Thảo.

Tô Trạc lúc nghe nói nàng muốn đi lấy linh thảo, khó tránh khỏi nghĩ đến tiểu sư muội mà sư phụ mang từ nhân gian về.

Tuổi ngang nhau, cũng không lớn, một người thì có thể tung tăng nhảy nhót đi đến vách đá lấy linh thảo, người còn lại chỉ có thể triền miên nằm trên giường bệnh.

Tô Trạc liền có chút động lòng trắc ẩn, đem chuyện này nói cho sư phụ.

"A Thước thân thể mảnh mai." Vân Ngân có chút bất mãn với thái độ của nàng, nhưng vẫn dừng một chút rồi lên tiếng giải thích: "Ngươi thân thể so với nàng tốt hơn. Phù Du Thảo trước tiên đem cho Vân Thước dùng."

"Chờ sau này tông môn mở đại bí cảnh, ta bảo sư huynh ngươi đến chiến trường viễn cổ mang về cho ngươi một gốc Phù Du Thảo khác."

Chiến trường viễn cổ?

Không nói đến Phù Du Thảo hiếm đến mức nào, cho dù bí cảnh chiến trường viễn cổ có, trăm năm tông môn mở đại bí cảnh một lần, hẳn là có rất nhiều thiên kiêu* đi?

*con trời

Vân Ngân lấy gì đảm bảo hai vị sư huynh nhất định có thể cướp được Phù Du Thảo?

Diệp Kiều thoáng nhìn qua ánh mắt đầy bất công của ba người, đáy lòng cười lạnh, ba hoa một câu: "Nói tóm lại chính là nàng yếu đuối nàng có lý, ta mạnh ta đáng bị nguyền rủa."

Trước giờ đồ đệ này của hắn vẫn luôn ngoan ngoãn đột nhiên phát ngôn chống đối như vậy, Vân Ngân bất giác cảm thấy bị mạo phạm, mặt mày phát lạnh, tức giận mắng: "Làm càn."

Uy áp của Hóa Thần kỳ đập mạnh lên vai nàng, nam nhân lạnh lùng vung tay áo, gió ập tới, Diệp Kiều bị áp chế không thể cử động, đến cả né tránh đều không thể, bị đập mạnh vào trụ cột trắng.

Nghe đồn nơi vực thẳm thập tử nhất sinh cũng không làm nguyên chủ bị thương, mà trở về tông môn lại bị sư phụ đánh thành như vậy.

Cái đó xúi quẩy giới tu chân a.

"Trời sinh phản cốt, không biết tôn ti." Vân Ngân lạnh lùng lưu lại một câu như vậy, phất tay áo biến mất trước mặt người khác.

"Cút đi, tự mình về suy nghĩ lại đi."

Diệp Kiều lau máu mũi đang chảy của mình, sau đó dưới ánh mắt của mọi người, mặt không cảm xúc, theo hướng Vân Ngân vừa rời đi, giơ ngón giữa.

Đây đại khái là sự kiên cường cuối cùng của nàng dành cho vai diễn pháo hôi này đi.

"Tiểu sư tỷ." Tô Trạc đi đến bên người nàng, hơi rũ mắt, thấp giọng nói: "Xin lỗi."

"Sau này ta sẽ trả lại cho ngươi." Hắn có chút áy náy, bởi vì tư tâm của mình mà khiến sư tỷ bị phạt.

Diệp Kiều lau đi vết máu, nhìn hắn tiến đến liền vội vàng lui về phía sau, tránh như tránh rắn rết, cảnh cáo: "Đừng tới đây!!"

Cá của nữ chủ đều tránh xa nàng một chút.

Thiếu nữ không chút lưu tình nói làm hắn có chút ngạc nhiên, không nghĩ đến từ trước đến nay Nhị sư tỷ hiền lành có thể tức giận đến vậy.

Đại sư huynh chịu không nổi, bắt lấy tay Diệp Kiều, trầm giọng: "Sư muội, ngươi có thể đừng có nhỏ nhen như vậy?"

"Tiểu sư muội hiện giờ không thể xuống giường, nàng cần Phù Du Thảo hơn ngươi."

Diệp Kiều trên tay còn có thương tích, đột nhiên bị bắt lấy khiến nàng đau đớn hít một hơi, hoài nghi con chó này là đang cố ý.

Nàng không muốn chịu cái đau này, tay còn lại giơ lên đấm thẳng vào mặt hắn.

Địch Trầm nhanh chóng né tránh, tay Diệp Kiều theo vậy cũng được thả ra.

Diệp Kiều che chỗ bị thương: "Vậy các ngươi có thể đoạt của ta?"

"Không ngờ Nguyệt Thanh Tông có được địa vị như ngày hôm nay đều là dựa vào cướp bóc làm giàu."

Địch Trầm sửng sốt "Ngươi đây là cố ý gây sự? "

"A đúng đúng đúng" Diệp Kiều gật đầu cho có lệ: "Ta vô tình vô nghĩa, ta cố ý gây sự."

"Mau đi tìm tiểu sư muội nhà ngươi đi."

Lúc trước nàng đối với giới tu chân còn có vài phần chờ mong, ai biết được mình chính là cái người xui xẻo kia, nữ phụ pháo hôi sau này bị một kiếm xuyên tim, Diệp Kiều chỉ muốn sống vui vẻ. Cái khác đều không quan tâm.

Nàng muốn xuống núi.

Sau khi hạ quyết tâm, Diệp Kiều liền nhanh chân chạy trốn, thậm chí còn không nhìn đến hai tên não tàn đằng sau, nhanh chóng mở túi không gian, đi thẳng đến Tư Minh Điện.

Đại khái là tác giả muốn làm nổi bật sự yêu thích của đám người dành cho nữ chủ, kết quả một đám đệ tử ở chỗ Vân Ngân thành cỏ đuôi chó.

Mà trong đám đó Diệp Kiều chính là người thảm nhất.

Thứ duy nhất Diệp Kiều có được là một quyển sách tâm pháp khi bái sư học nghề.

Linh thạch thì ít ỏi, không có bao nhiêu.

Nguyệt Thanh Tông có mấy trăm đệ tử nội môn, ai trong số họ cũng đều mạnh hơn nàng, Diệp Kiều cũng chỉ là thêm vào cho đủ số lượng.

Cũng không phải là đệ tử chân truyền, việc từ bỏ tông môn lại càng dễ dàng.

Đem tất cả tài nguyên trước nay có được ở Nguyệt Thanh Tông trả lại, thông báo cho trưởng lão Tư Mệnh Đường, nhận được cái gật đầu của đối phương liền có thể rời đi.

Diệp Kiều không có gì trên người, sau khi trả lại Linh khí, linh thạch cũng được hoàn lại.

Nguyên chủ ban đầu cũng bởi vì tư chất kém mà không được các vị trưởng lão chào đón, đại trưởng lão của Tư Mệnh Đường nghe tin nàng rồi khỏi tông môn liền cố nén vui mừng, không ngờ Diệp Kiều này lại là một kẻ ngốc.

Vận c** chó tiến vào nội môn thế nhưng vẫn muốn rời đi.

"Yêu cầu ta thông báo một tiếng với tông chủ sao?" Đại trưởng lão khó được có vẻ mặt ôn hòa với nàng, giả nhân giả nghĩa nói vài câu: "Rời đi, ngươi muốn đi đến môn phái nào? Cần trưởng lão cho ngươi một ít linh thạch không? Dù sao cũng cần tiền ở trọ."

Còn tưởng nàng sẽ trầm mặc, kết quả nàng không hề do dự: "Cần."

Nàng thậm chí còn không biết xấu hổ vươn tay, vẻ mặt cảm động tâng bốc hắn: "Thật là không nghĩ tới Nguyệt Thanh Tông còn có người tốt như ngài."

Đại trưởng lão: "..."

Hắn ban đầu chỉ là khách sáo vài câu, kết quả lại bị nàng chặn họng tâng bốc, không cho cũng phải cho.

Sắc mặt Đại trưởng lão nhất thời vặn vẹo, nhìn Diệp Kiều không biết xấu hổ này, lâm vào trầm tư.

Đứa nhỏ này trước kia không biết xấu hổ như vậy sao?

Chắc là không.

Trhong ấn tượng của hắn, Diệp Kiều ở nội môn bình thường là một người rất ít nói.

Lão thần Diệp Kiều đang đợi hắn giúp đỡ, nguyên chủ là một người siêng năng lương thiện, sẵn sàng xả thân vì môn phái, nhưng Diệp Kiều thì không.

Sau khi xuống núi, nếu không có linh thạch sẽ phải ngủ ngoài đường, trưởng lão đã mở miệng, không nhận chính là đồ ngu.

Đại trưởng lão lấy ra một cái túi nặng trịch, có lẽ là nghĩ sao này nàng sẽ rời đi, cho nên cũng không keo kiệt, "Bên trong có một trăm trung phẩm linh thạch."

"Cầm đi đi."

Hắn phất phất tay.

Diệp Kiều hai mắt sáng lên, chân thành nói: "Đa ta Đại trưởng lão."

Đại trưởng lão không kiên nhẫn phất tay làm nàng nhanh rời đi.

Sau khi ra khỏi Tư Mệnh Đường, Diệp Kiều bỏ linn thạch vào trong túi không gian, lại nghe thấy có người ở phía sau thấp giọng mắng: "Phế vật."

Diệp Kiều quay đầu, nhìn hắn một cái "Ngươi nói cái gì?"

Nam đệ tử kia không ngờ lại bị nàng nghe thấy, trên thực tế trong tông có quá nhiều người bất mãn với Diệp Kiều.

Một đệ tử thiên phú tầm thường, không đủ tư cách làm đệ tử ngoại môn trong năm đại môn phái, nếu không phải do vận may mà được tông chủ thu nạp, sao có thể làm nội môn.

Sau khi nghe tin Diệp Kiều bị tông chủ trừng phạt, nhiều người hả hê khi thấy có người gặp họa.

Hắn là một trong số họ.

Đối mặt Diệp Kiều chất vấn, nam đệ tử sắc mặt đột nhiên tái nhợt, chần chờ hồi lâu, "Ta..."

"Phế vật a?"

Diệp Kiều lặp lại, thấy hắn cực kỳ sợ hãi, chân thành thở dài: "Ngươi nói rất chính xác!"

"Hay là vị trí đệ tử nội môn này cho ngươi làm."

Nguyên chủ cày như trâu bò, vì tông môn mà làm việc không mệt mỏi, có tài nguyên gì thì sẽ là người đầu tiên xông lên, sau đó phân phát cho huynh đệ ngoại môn để làm gì?

Cuối cùng nàng bị sư phụ khoét linh căn, một kiếm xuyên tim?

Nam đệ tử sửng sốt.

"Ngươi nói đúng, ta vô dụng." Diệp Kiều ném lệnh bài cho nam đệ tử, xua tay nói: "Nội môn này ta không gánh nổi, cho nên cáo từ."

Vẻ mặt nam đệ tử hoàn toàn mê muội.

Hắn nhìn Diệp Kiều tiêu sái ném lệnh bài vào trong ngực hắn, cứ như vậy không quay đầu lại xuống núi.

——————————

Lời tác giả: Nữ chính tương đối nhiều thao tác cợt nhả, hài hước, phong cách tông môn, nhưng là một người có thể gánh toàn bộ môn phái.