Chương 2: Ta tùy tiện đi tìm một cái tông môn

Thành Vân Trung nằm ở trung tâm của năm môn phái lớn, nơi này không thua gì dưới chân kinh thành, bất cứ ai ngẫu nhiên gặp được đều có thể là đệ tử của đại tông môn, đồ ở đây cũng có giá trên trời.

"Ông chủ, một cái bánh bao hấp bao nhiêu tiền?" Nàng nuốt nước miếng, ngửi thấy mùi thơm liền lớn tiếng hỏi. Sau khi đạt Trúc Cơ mới có thể tích cốc*, hơn nữa nguyên chủ mới chỉ là Luyện Khí tầng ba, khoảng cách đạt đến tích cốc vẫn còn xa.

*nhịn ăn, không cần ăn

"Ba viên linh thạch trung phẩm."

Diệp Kiều nhanh chóng bình tĩnh lại, "Quấy rầy rồi."

Trong túi không gian chỉ có một trăm viên linh thạch trung phẩm, không những phải ăn mà còn phải ở trọ, trong thành Vân Trung mọi thứ đắt đỏ đến nực cười này, chỉ sợ trong vòng ba ngày sẽ sạch bách.

Diệp Kiều cuối cùng cũng hiểu vì sao nguyên chủ cho dù lâm vào cảnh khốn cùng như vậy cũng không chịu xuống núi.

Sau khi xuống núi, những người bình thường thực sự cũng không thể sống nổi a.

Chức nghiệp kiếm được nhiều tiền nhất trong giới tu chân là phù tu và đan tu, Nguyệt Thanh Tông có thể được xếp vào năm đại môn phái, ngoại trừ việc có nhiều phù tu, điều khiến người ta đỏ mắt ghen tị chính là nguồn tài lực hùng hậu.

Diệp Kiều tùy tiện chộp lấy một tán tu, dò hỏi xem có nơi nào có thể mua bút lông sói và giấy bùa không.

"Trong tiệm liền có." Đối phương rất nhiệt tình, "Ngươi là phù tu sao?"

Trong giới tu chân phù tu cùng đan tu có địa vị rất cao, Diệp Kiều lắc đầu, "Không phải."

Nguyên chủ là một kiếm tu, mà Diệp Kiều chưa từng vẽ phù, nhưng ăn ngồi không làm là điều không thể, có thể thử một chút.

Nàng ở hiện đại là một người làm công thật thà chất phác, không chỉ làm thiết kế mà còn làm người mẫu bán thời gian, đến giới tu chân rồi nàng như cũ vẫn không thể thoát khỏi số phận làm công.

Nhờ nghề nghiệp trước kia của mình, Diệp Kiều có khả năng ghi nhớ, gặp một lần liền không quên được, và cơ thể này dường như cũng thừa hưởng điều đó, chỉ cần nhắm mắt lại và hồi tưởng, phương pháp vẽ bùa hộ mệnh của Nguyệt Thanh Tông đã được nhớ rõ trong đầu.

Bởi vì là lần đầu tiên học vẽ bùa, nàng chỉ có thể dựa vào cảm giác cùng sách phù chú, nín thở tập trung tinh thần, thử truyền linh lực vào trong bút lông sói.

Đầu bút vừa chạm vào linh giấy, thần thức liền truyền đến một trận hơi nhói đau, Diệp Kiều lấy lại bình tĩnh, mơ hồ hiểu được đây là bước đầu tiên để vẽ ra một tấm bùa.

Diệp Kiều nhớ lại bộ dáng của những người vẽ bùa trong trí nhớ của nguyên chủ, không chút do dự, những phù văn phức tạp hiện ra trên giấy, sau khi phác thảo xong, động tác trên tay của nàng càng lúc càng nhanh, thẳng cho đến nét vẽ cuối cùng rơi xuống.

Trên linh giấy hiện lên kim quang dọc theo phù văn.

Diệp Kiều nhìn chằm chằm vào nó trong vài giây.

Chỉ cần không cháy là tốt rồi.

Vẽ bùa dễ dàng như vậy sao?

Ngay khi ý nghĩ này vang lên, giây tiếp theo nàng cảm thấy mũi có thứ gì đó chảy xuống.

Nắng sờ một chút liền thấy vết máu trên tay.

Diệp Kiều: "...." Chà, nàng nghĩ nhiều quá rồi.

Quả nhiên, vẽ bùa không phải là điều mà người bình thường có thể làm được.

Bởi vì thân thể nàng không cảm thấy có gì khó chịu, nghĩ đến chiếc túi không có một xu nào, nàng dứt khoát hăng hái tiếp tục du tẩu trên giấy bùa cùng với cây bút lông sói.

Sau khi vẽ xong bảy tấm, nàng không thể cầm cự được nữa, ngã xuống bàn rồi ngất đi.

Đây là di chứng của việc tiêu hao thần thức quá độ.

Diệp Kiều vẽ xong liền ngất, khi tỉnh dậy, nàng nghiến răng tiếp tục vẽ, dáng vẻ chăm chỉ khiến chính nàng rơi lệ đầy mặt.

Là vì tình yêu sao?

Hay là vì trách nhiệm?

Đều không phải nha.

Vì nghèo.

Bần cùng khiến người ta tiến bộ, những lời này không phải là không có đạo lý.

Diệp Kiều đã vẽ ít lá bùa cấp thấp nhất, tật phong phù và hôn mê phù.

Nàng dùng đầu ngón tay cầm lên, thử dán tật phong phù lên người.

Nghe nói nó có thể khiến người ta chạy rất nhanh.

Sau khi Diệp Kiều dán lên, nàng cảm nhận một hồi, dường như không có gì đặc biệt, nàng đợi một lúc, thấy vẫn không có động tĩnh gì liền ý thức được cái này có lẽ là thất bại rồi.

Nàng cũng không có thất vọng, dù sao trong trí nhớ của nguyên chủ, cho dù là mấy đệ tử chân truyền của Nguyệt Thanh Tông cũng không thể thành công ngay lần đầu tiên.

Thất bại mới là bình thường.

Diệp Kiều vừa định xé bỏ tật phong phù để vẽ lại, nhưng giây tiếp theo, bước chân liền không chịu khống chế, cả người phi như tên bắn ra ngoài.

Nàng căn bản không thể dừng chân lại, cả người đấu đá lung tung, va vào tường khách điếm xếp thành hình chữ nhân(人).

Diệp Kiều: "...."

Thân thể tu sĩ có điểm tốt hơn so với người bình thường, cho dù đâm vào tường thủng một lỗ cũng không cảm thấy đau đớn gì, Diệp Kiều một lúc sau mới giãy giụa từ dưới đất đứng dậy, nhìn tật phong phù rơi trên mặt đất mất đi hiệu lực.

Thất kính, thất kính, đây là phù tu sao?

Cuối cùng, dưới ánh mắt căm tức của lão bản khách điếm, Diệp Kiều rơi nước mắt trả hai mươi viên linh thạch để sửa chữa bức tường.

Chờ đến khi mặt trời lặn, Diệp Kiều lấy một vài lá bùa đã vẽ đem đến chợ đen bán lại.

Nơi này là chợ đen lớn nhất trong giới tu chân, người tới đây buôn bán rất nhiều, giá cả có thấp có cao, nàng ra giá mười viên linh thạch trung phẩm cho một lá bùa, không đắt, thậm chí có thể gọi là rẻ.

Nhưng tu vi của nàng quá thấp, tu sĩ đi ngang qua cũng không thèm liếc nhìn nàng một cái.

Diệp Kiều trông ngóng đợi ở sạp một lúc lâu, phát hiện ngay cả người bán sách cấm bên cạnh còn buôn bán được nhiều hơn nàng.

Nàng tiếp tục kiên nhẫn, chuẩn bị nếu không có ai ghé thăm thì đành đóng quầy hàng, sau đó chuyển sang đi buôn sách cấm.

Có lẽ ông trời cảm thấy nàng quá đáng thương rồi, không chờ có người đến ghé, một thiếu niên từ trên trời rơi xuống, đáp xuống ngay quầy hàng của nàng.

Thiếu niên áo đỏ dưới chân dẫm kiếm, nhanh chóng tiếp đất, dáng vẻ chính đáng dẫm lên sạp hàng đổ nát của Diệp Kiều, hắn thế nhưng vô tri vô giác, còn lạnh giọng cảnh cáo: "Dưới chân ngũ đại môn phái, cấm rút kiếm."

Rất tốt.

Một thế giới mà người bị tổn thương chỉ có Diệp Kiều nàng.

"Vị đạo hữu này, phiền toái nhấc chân." Nàng thành khẩn nói: "Ngươi giẫm lên sạp của ta."

Nếu không phải vì nàng không thể đánh bại, Diệp Kiều hận không thể biến thành Mã sư phụ ngay tại chỗ rồi kéo vai hắn hét lên, người cmn có biết ta khó khăn như thế nào để dựng một quầy hàng không?

Thiếu niên sửng sốt, lúc này mới phát hiện vừa rồi hình như mình giẫm phải thứ gì đó, vội vàng dịch chân, nhìn thấy quầy hàng bị giẫm nát, vội vàng nói: "Thực xin lỗi, không làm ngươi bị thương chứ?"

"Không có." Nàng lời lẽ chính đáng nói, "Nhưng hành vi của ngươi đã làm tổn thương nghiêm trọng đến tinh thần của ta."

Thiếu niên thế nhưng không ngờ tới nàng lại lưu manh như vậy. Nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Diệp Kiều, hắn không khỏi có chút xấu hổ, "Vậy ta có thể bồi thường cho ngươi một ít linh thạch được không? Một viên linh thạch cao cấp có đủ không?"

Diệp Kiều rất thực tế tiếp nhận bồi thường của hắn, khom người nhặt mấy tấm bùa rải rác trên mặt đất, "Ta tha thứ cho ngươi."

Một viên linh thạch cao cấp đánh giá một trăm viên linh thạch trung phẩm.

Đây là kẻ có tiền a. Nàng thở dài trong lòng.

Mộc Trọng Hi cũng vội vàng đi theo nàng nhặt lên, khi nhìn thấy một xấp giấy bùa nhỏ, hắn không khỏi kinh ngạc: "Ngươi là phù tu à?"

Diệp Kiều hàm hồ ừ một tiếng.

Sau khi nàng nhặt bùa chú lên, nàng phát hiện có không ít tán tu đến xem, bên tai còn có người không e dè nghị luận.

"Nhìn trang phục hẳn là đệ tử chân truyền của Trường Minh Tông nhỉ?"

"Chắc là vậy? Có thể ngự kiếm, tu vi chí ít phải trên Trúc Cơ, ngoại trừ mấy đệ tử chân truyền kia hẳn là cũng không có ai khác."

Càng ngày càng nhiều người đến xem náo nhiệt, lá bùa trong tay Diệp Kiều cũng được một số tán tu chú ý đến.

Y phục của đệ tử chân truyền trên người Mộc Trọng Hi quá mức lộ liễu, Diệp Kiều đứng cạnh nghiễm nhiên cũng bị người qua đường coi là đệ tử của đại tông môn.

Tán tu tự nhiên có vài phần tín nhiệm đại môn phái, tiến lên hỏi: "Tiểu sư muội, nơi này ngươi có loại bùa gì?"

"Hôn mê phù, và tật phong phù."

Đều là phù chú cấp thấp, nhưng đối với tán tu vẫn là cực kỳ hữu dụng, dù sao bọn hắn cũng không có tông môn bảo hộ, phiêu bạt thiên hạ nhiều năm, mang theo thêm một ít phù chú cũng không có hại gì.

Chỉ là một lá bùa mua qua kênh chính thống cực kỳ đắt đỏ, mà một số lá bùa rẻ tiền rất dễ bị những gian thương làm giả lừa tiền, Diệp Kiều ăn ké được hào quang của Mộc Trọng Hi, trong vài phút tất cả những lá bùa trong tay nàng đều bị cướp.

Điều này cũng khiến nàng càng quyết tâm xin vào tông môn.

"Ngươi cứ như vậy rời đi sao?"

Sau khi Diệp Kiều thu thập linh thạch, đang định thu hồi quầy hàng trở về khách điếm, nghe thấy Mộc Trọng Hi hỏi, nàng cảm thấy khó hiểu: "Bằng không thì sao?"

Mộc Trọng Hi ngẩn người, "Không cần ta bồi thường sao?"

Diệp Kiều: "Ngươi không phải đã bồi thường một viên linh thạch rồi sao?"

Mộc Trọng Hi: "Chính là tinh thần của ngươi bị tổn thương."

Diệp Kiều: "..." Ngốc bạch ngọt ở đâu tới?

Vẫn là nói đệ tử chân truyền của Trường Minh Tông đều là một đám ngốc bạch ngọt* sao?

*một kiểu hình tượng nhân vật thường gặp trong truyện ngôn tình, chỉ người đơn thuần, đơn giản, không có quá nhiều tâm cơ.

Nàng thuận miệng nói hắn còn xem là thật?

Diệp Kiều hỏi: "Ngươi tên gì?"

Dường như trong tiểu thuyết, người có diện mạo đẹp tuyệt đối xứng đáng có danh phận, nàng rất tò mò không biết cái tên ngốc bạch ngọt này đóng vai gì trong tiểu thuyết tu tiên vạn người mê này.

"Mộc Trọng Hi."

Diệp Kiều hơi sửng sốt.

Đừng nói, nàng thật đúng là đã nghe qua cái tên này.

Không phải là cái tên oán loại trong tiểu thuyết vì nữ chủ mà tự hủy đạo tâm Mộc Trọng Hi hay sao?

Thần sắc của nàng trở nên phức tạp, ánh mắt xem kẻ ngốc lúc đầu, giờ chuyển thành thương hại.

Thiếu niên hơi mở mắt ra, "Ngươi đây là có ý gì?"

Diệp Kiều cũng phát hiện ánh mắt thương hại của nàng quá mức rõ ràng, nàng ho khan hai tiếng che giấu, không muốn nghĩ tới cái cốt truyện vô bổ này.

"Ta nghe bọn họ nói ngươi là đệ tử chân truyền của Trường Minh Tông, có thể nói cho ta biết Trường Minh Tông các ngươi đối đãi đệ tử ngoại môn như thế nào không?"

Nàng hiện tại muốn tìm một cái tông môn có thể tùy tiện lười biếng.

"Trường Minh Tông?" Nhắc tới tông môn của mình, sắc mặt Mộc Trọng Hi hơi phức tạp, nhìn ánh mắt ham học của Diệp Kiều, thành thật nói: "Tông môn chúng ta tương đối nghèo, ta mười tuổi mới gia nhập môn phái, mỗi ngày đều là gặm bánh bao."

Hắn ở trong nhà cũng là thiên kiều bách sủng tiểu thiếu gia, đột nhiên phải đến tông môn nghèo như vậy, Mộc Trọng Hi chắc chắn cảm thấy bất mãn.

"Khi đó ta cảm thấy mình bị lừa, lén lút kêu nhị sư huynh và tam sư huynh chuẩn bị cùng nhau trốn khỏi Trường Minh Tông."

"Sau lại bị tông chủ bắt gặp."

"Hắn cứ luôn đuổi theo chúng ta, thời điểm chúng ta chạy giày đều bị mất một chiếc."

Diệp Kiều: "Xin hỏi nhị sư huynh cùng tam sư huynh của ngươi tên là gì?"

"Tiết Dư, Minh Huyền."

Diệp Kiều im lặng một lúc.

Hay đấy.

Nam phụ liếʍ cẩu cùng nam phụ lốp xe dự phòng đều tập hợp đủ.

Hơn nữa Mộc Trọng Hi nói rất thành khẩn, cho nên Diệp Kiều tự bổ não tông chủ Trường Minh Tông vừa đuổi theo vừa hét: "Tiết Dư, Minh Huyền, Mộc Trọng Hi, ta không có sống thiếu các ngươi a!!"

Cảnh tượng này cũng quá là mạnh liệt đi, Diệp Kiều hoàn toàn từ bỏ ý định đến Trường Minh Tông, "Còn Vấn Kiếm Tông thì sao? Bọn họ có thể ăn ngủ không?" Thiên hạ đệ nhất tông môn, đệ tử đãi ngộ hẳn là không tồi đi?

Diệp Kiều sau khi nhìn thấy giá cả kinh người ở thành Vân Trung, hiện tại chỉ muốn tìm một tông môn, làm một đệ tử ngoại môn không đáng chú ý, tự do tự tại.