Chương 3: Hình như có cái gì từ trên trời rơi xuống

"Vấn Kiếm Tông?" Mộc Trọng Hi hoài nghi nhìn nàng.

"Ngươi ở Vấn Kiếm Tông còn muốn ngủ sao? Trước bình minh phải ngồi thiền, sau đó luyện kiếm."

"Buổi trưa luyện tâm pháp, buổi tối thực chiến một chọi một."

"Thiên hạ đệ nhất đại tông môn, nếu không nỗ lực, nhất định sẽ bị vượt qua."

Diệp Kiều: Này cũng quá khốc liệt đi.

Biểu cảm của nàng có chút giống điệu bộ của ông lão đang xem điện thoại di động, "Còn Thành Phong Tông và Bích Thủy Tông thì sao?"

Mộc Trọng Hi đếm ngón tay, "Thành Phong Tông là một nhóm nhân yêu*, mỗi ngày bọn họ đều theo đuổi tư tưởng cho rằng những thứ xấu xí không xứng gia nhập tông môn, đối với diện mạo yêu cầu rất hà khắc."

*Nhân yêu [人妖] = Đồng tính nam (gay)

Hắn nhìn Diệp Kiều: "Ngươi trông rất không tồi, nhưng bọn họ chỉ thu nhận nam đệ tử."

"Này còn phân biệt nam nữ sao?"

Đến cả giới tu chân a!!

"Cái này thì cũng không phải, chỉ là tâm pháp của tông môn bọn hắn đặc thù, nữ đệ tử không thích hợp."

"Về ăn uống, Bích Thủy Tông không ăn. Đại bộ phận đệ tử đều là đan tu, bởi vì bọn họ phải chuẩn bị thi đấu, mỗi ngày tu luyện đương nhiên là trọng yếu nhất, cho nên chỉ ăn Tích Cốc Đan là đủ rồi."

Diệp Kiều: "....."

Giới tu chân này là cuốn điên rồi à?

Nàng hoàn toàn tuyệt vọng, chỉ hỏi một câu mấu chốt nhất: "Vậy đến tông môn nào thì có thể ăn no, còn có thể ngủ?"

Nhắc đến cái này, Mộc Trọng Hi liền hào hứng đáp: "Chắc chắn là Trường Minh Tông của chúng ta, đồ ăn của chúng ta là ngon nhất."

"Mỗi bữa đều có năm cái bánh bao."

Tông môn bọn họ cái khác không nhiều, nhưng bánh bao thì không thiếu, năm đó Mộc Trọng Hi khi mới vào tông môn đã phải gặm bánh bao đến mức tuyệt vọng nên mới thuyết phục nhị sư huynh và tam sư huynh cùng nhau đào tẩu.

Diệp Kiều vỗ tay quyết định: "Ta liền đi Trường Minh Tông."

Không phải vì năm cái bánh bao hấp, chủ yếu là nàng thích đi Trường Minh Tông, cái loại tông môn gà bay chó sủa... à không!!! Tông môn náo nhiệt.

"Tông môn ngươi khi nào thì có thể báo danh?"

Mộc Trọng Hi gãi gãi đầu, mơ hồ nhớ tới lúc xuống núi, tông chủ thở dài nói, hi vọng hôm nay tuyển ngoại môn sẽ nhặt được một ít hạt giống tốt.

"Hôm nay."

"Đêm nay hình như là hết hạn báo danh."

Hắn có chút kinh ngạc, "Chẳng lẽ ngươi không biết sao?"

Nói như thế nào, Trường Minh Tông cũng là một trong năm đại tông môn của giới tu chân, chiêu mộ ngoại môn là chuyện lớn như vậy, ngay cả tán tu có kiến thức hạn hẹp cũng nên biết chứ?

Diệp Kiều thật sự không biết, nàng trầm mặc vài giây, hỏi: "Vậy hiện tại mấy giờ rồi?"

Nàng còn có cơ hội sao?

Mộc Trọng Hi cũng đột nhiên tỉnh táo lại, gân cổ hét lớn: "Nửa canh giờ nữa chiêu mộ sẽ kết thúc, ngươi chậm một chút sẽ không kịp."

Ném thanh trường kiếm trong tay xuống, trước mắt chợt biến lớn, hắn giẫm lên trước, vươn tay về phía Diệp Kiều: "Đi lên!"

Có thể ngự kiếm, tu vi hẳn là trên Trúc Cơ.

Thiếu niên trước mặt có vẻ như trạc tuổi nàng, không sao biệt lắm, nhưng đã Trúc Cơ.

Nàng không ra vẻ, vươn tay liền bị hắn kéo lên kiếm.

Trường kiếm lơ lửng giữa không trung rồi bay vυ"t lên trời, Diệp Kiều thuận lợi thể nghiệm cảm giác phi thăng, cảnh vật xung quanh hoàn toàn không thể nhìn rõ, tốc độ nhanh muốn chóng mặt.

Mộc Trọng Hi muốn trở về tông môn trước khi đóng cửa, nếu không sẽ bị Triệu trưởng lão đánh một trận, thấy cũng đã muộn, hắn vội vàng thúc giục kiếm quyết, lần nữa tăng tốc.

Diệp Kiều có chút sợ độ cao, sợ bản thân bị ngã, nàng gắt gao nắm chặt tóc Mộc Trọng Hi, thành công bứt ra: "A a a..., ngươi có bằng lái không vậy!"

Nàng suýt chút nữa thì nôn ra.

Mộc Trọng Hi đau đớn hét lên: "Đừng kéo tóc ta."

Hai người giằng co, kiếm có chút không ổn định bắt đầu rung chuyển, đúng lúc này, một chiếc phi thuyền chạy tới, "Chết tiệt, mau tránh ra a a a!!"

——————

Trường Minh Tông

"Còn gần nửa canh giờ nữa là kết thúc rồi." Thiếu niên khẽ thở dài, "Triệu trưởng lão, tìm đâu ra thiên tài cho ngươi đây?"

"Năm nay chỉ cần tư chất tốt hơn một chút, bọn hắn không phải là đi tông môn khác sao?"

Hơn một trăm năm qua Trường Minh Tông ổn định ở vị trí số một từ dưới đếm lên, tài nguyên không theo kịp, thu nhận đệ tử đương nhiên đều là tư chất tầm thường.

Nhưng không có lựa chọn nào khác, mười năm tổng tuyển cử một lần, dù sao cũng phải thay đổi máu mới.

Triệu trưởng lão không ôm nhiều hi vọng, nhưng thấy thời gian đến đại hội tỷ thí còn chưa đến một năm, liền muốn thử vận may từ ngoại môn chiêu mộ, vạn nhất có thể tìm được một ít nhân tài thiên phú xuất chúng.

"Tiểu tử thúi Mộc Trọng Hi đó vẫn chưa quay lại à?"

Thiếu niên lắc đầu, "Hắn lại đi chợ đen rồi."

"Suốt từ không làm việc đàng hoàng." Triệu trưởng lão hừ lạnh một tiếng, mấy đệ tử chân truyền cà lơ phất phơ này, trông đợi bọn chúng dành được chiến thắng ở đại hội tông môn vào năm sau, thà mong đợi một hạt giống tốt từ trên trời rơi xuống còn dễ dàng hơn.

Thấy sắc trời càng ngày càng tối, lại thật lâu không có đệ tử nào báo danh, Triệu trưởng lão xua tay, đang định mang theo những ngoại môn này hồi phủ, thiếu niên đột nhiên nói: "Trưởng lão, hình như có thứ gì từ trên trời rơi xuống?"

Triệu trưởng lão: "A?"

Hắn hơi sững sờ, giây tiếp theo liền nhìn thấy hai người từ trên trời rơi xuống, kèm theo là tiếng hét chói tai và tiếng rêи ɾỉ thảm thiết.

Cảm giác không trọng lượng khiến Diệp Kiều nhanh chóng xoay người khi sắp chạm đất, sau đó soái khí tiếp đất.

Mộc Trọng Hi một giây trước khi tiếp đất cũng điều chỉnh tư thế của mình.

Hai người tiếp đất gây ra động tĩnh quá lớn, thành công tạo ra một cái hố lớn trên mặt đất.

Mộc Trọng Hi từ trong hố chậm rãi đứng lên, hắn còn đang đắm chìm trong cảm xúc vừa rồi, có chút kích động: "Mẹ kiếp, kí©h thí©ɧ quá, ngươi có thấy tư thế ta vừa đáp xuống đất thật soái không? Ta đặt tên cho nó là Kim Kê Độc Lập."

Diệp Kiều rất tán thưởng: "Rất tuyệt a ~"

Hai người leo ra khỏi hố, kết quả ngẩng đầu liền đối diện với ánh mắt đằng đằng sát khí của vị trưởng lão.

Triệu trưởng lão nhìn cái hố hình người trên mặt đất, tim đập nhanh hơn, hắn chỉ vào hai người tay khẽ run, nổi trận lôi đình: "Ai cho các ngươi đập cái hố ở phía sau núi? Các ngươi có biết tu bổ mặt đất tốn kém bao nhiêu không?"

Diệp Kiều do dự một chút: "....Vậy ta lấp hố cho ngài?"

Mộc Trọng Hi cùng Diệp Kiều khoác vai nhau, "Không sao, chỉ là một cái hố thôi mà. Triệu trưởng lão không phải là người cao kiệt như vậy."

Triệu trưởng lão hít sâu một hơi, không muốn nhìn thấy cái tên đáng ghét Mộc Trọng Hi này, liền hỏi Diệp Kiều: "Ngươi đến đây làm gì?"

Diệp Kiều thành khẩn nói: "Ta muốn gia nhập Trường Minh Tông."

Triệu trưởng lão: "...." Ta cảm thấy ngươi đây là cố ý chọc giận ta.

Một nhóm đệ tử ngoại môn vừa báo danh kinh ngạc nhìn Diệp Kiều.

Trâu bò a!!!

Trong năm đại tông môn, chỉ tính ngoại môn liền có hàng nghìn đệ tử mới.

Trong số hơn một ngàn người, để được các trưởng lão của nội môn ghi nhớ thì khó đến mức nào?

Nhưng Diệp Kiều đã làm được.

Vào ngày đầu tiên báo danh, tân đệ tử đã nhanh chóng nổi danh bằng phương thức độc đáo như vậy, đồng thời, Triệu trưởng lão đã ghi nhớ sâu sắc tên của Diệp Kiều.

Thiếu niên bên cạnh vẫn luôn không nói gì cũng không khỏi nở nụ cười, kẻ dở hơi này từ đâu ra vậy?

Sợ Triệu trưởng lão tức giận, hắn cố nén biểu tình quan sát, nở nụ cười dịu dàng, liếc nhìn Diệp Kiều: "Tên."

"Diệp Kiều."

Thiếu niên gật đầu, khắc tên của nàng lên mặt dây chuyền bạch ngọc, "Cầm lấy đi, một tháng nữa sẽ tiến hành kiểm tra thiên phú."

Diệp Kiều nói một tiếng cảm ơn, trước đây ở Nguyệt Thanh Tông nàng không có thời gian đi qua sát kiến trúc của giới tu chân, có lẽ là do tật xấu của người thiết kế thường ít nhiều vẫn có để lại một ít sai sót, sau khi quan sát xong, nàng cảm thán: "Nơi này của các ngươi thật đẹp mắt."

Nơi này bất kể là nhìn ngang hay nhìn dọc, hoặc từ góc độ phát triển của con người, đều không thể tìm thấy bất kỳ khuyết điểm nào.

"Ta tên là Tiết Dư." Tiết Dư thấy nàng rất thú vị, khẽ cười nói: "Một trong những đệ tử chân truyền của Trường Minh Tông."

Diệp Kiều hơi sửng sốt.

.....Tiết Dư?

Kia không phải là lốp xe dự phòng- nam phụ ôn nhu trong tiểu thuyết sao?

Một lúc lâu sau nàng vẫn không trả lời, Tiết Dư cũng không quan tâm, hắn cố nén cười liếc nhìn sư đệ, "Ngươi nhặt được đệ tử này ở đâu vậy?"

Mộc Trọng Hi không nghe ra câu nói đùa của hắn, gãi gãi đầu, "Ta gặp nàng ở chợ đen, nàng nói muốn đến Trường Minh Tông của chúng ta, vì vậy ta liền mang nàng tới đây."

Thiếu niên trầm mặc vài giây, liếc mắt nhìn Diệp Kiều, sau đó phát ra truyền âm: "Ngươi xác định ngươi không có bị người lợi dụng?"

Y phục chân truyền của Mộc Trọng Hi rất dễ nhận biết a.

Hắn tuy rằng không muốn suy đoán ác ý về một tiểu cô nương, nhưng làm sao có thể biết rằng nàng không để mắt đến thân phận đệ tử chân truyền của Mộc Trọng Hi rồi lợi dụng sư đệ ngốc bạch ngọt của hắn?

Mộc Trọng Hi bất mãn: "Bản thân ngươi đầu óc đen tối, liền nghĩ người khác cũng đen tối như ngươi sao?"

Tiết Dư: "...." Cái chày gỗ này.

Hai người ngầm truyền âm, Diệp Kiều căn bản không nghe thấy.

Sau khi định thần lại, nàng nhìn Mộc Trọng Hi, muốn cảm ơn đối phương: "Vừa rồi cảm ơn ngươi đã đưa ta đến Trường Minh Tông."

Lời này của nàng vừa lúc xác minh suy nghĩ của Tiết Dư, và hắn nhìn Mộc Trọng Hi với vẻ mặt quả nhiên là vậy.

—— Này không phải tới bám víu quan hệ sao??

Diệp Kiều đúng là đến để cảm ơn Mộc Trọng Hi, nhưng nàng chính là một người nghèo hai bàn tay trắng, nên mặt dày nói: "Đại ân không lời nào cảm tạ hết được, ta đây liền không cảm tạ."

"Mộc sư huynh sau này gặp lại."

Nói xong, nàng liền chạy đi, để lại Mộc Trọng Hi hỗn độn trong đó.

Hắn phản ứng lại, túm lấy Diệp Kiều, "Không phải ngươi kiếm được ít tiền lời ở chợ đen hay sao? Coi ở ngươi đều nghèo thành như vậy, linh thạch ngươi kiếm được ta ba ngươi bảy."

Diệp Kiều khẽ mở to mắt, không nghĩ tới hắn thế nhưng lại tham cả ít linh thạch này. Nàng lắc đầu, "Ngươi hai ta tám."

Mộc Trọng Hi cũng không thể tin được, "Chỉ một chút linh thạch như vậy mà ngươi cũng tham sao?"

Diệp Kiều nghiêm túc nói: "Không phải là chuyện về linh thạch."

Hắn bình tĩnh lại, lại nghe Diệp Kiều nói: "Đây là mệnh căn tử* của ta."

*thứ vô cùng quan trọng đối với bản thân, có thể nói là gắn liền với sinh mệnh.

Khóe miệng Mộc Trọng Hi kịch liệt co giật, "Quên đi, ta không lấy nữa." Hắn cũng không đến mức để ý, tính toán chi li chỉ vì một chút linh thạch đó.

Nếu là một tu sĩ khác thì đã sớm thấy hổ thẹn, nhưng Diệp Kiều không biết xấu hổ, "Ồ, vậy thì ta đây không đưa nữa."

"Dù sao thì lá bùa cũng rất quý."

Mộc Trọng Hi: "....."

Tiết Dư: "....."

Hắn không thể nào ngờ tới diễn biến này.