Chương 4: Ta có thể chạm vào thanh kiếm của ngươi không?

Diệp Kiều vừa nhập môn liền đập ra một cái hố lớn ở phía sau núi, hành động vĩ đại này khiến nàng trên đường nhận lệnh bài đi đến viện tử đã thu hút không ít sự chú ý.

Đủ các loại đánh giá dò xét, đa số đều là tò mò, nhưng may mắn là Diệp Kiều da mặt dày, nàng gật đầu với bọn họ như không có chuyện gì xảy ra, mang bộ dáng của lãnh đạo về quê thị sát.

Đám đệ tử ngoại môn: "...." Ngươi thật không biết xấu hổ a.

Sân giống tứ hợp viện, mỗi ngoại môn đều có một chỗ ở riêng biệt, Diệp Kiều chỉ đơn giản là đang đếm linh thạch của mình, liền có đệ tử đi tìm tới.

"Ngươi có quen biết Mộc Trọng Hi hả?"

Một màn nàng cùng Mộc Trọng Hi từ trên trời rơi xuống quá ấn tượng, cũng làm không ít người tò mò về mối quan hệ của bọn hắn.

Diệp Kiều lắc đầu, "Không thân, chỉ là tình cờ gặp thôi."

Nam đệ tử ra vẻ đã hiểu gật đầu, với lại, đệ tử chân truyền làm sao có thể cùng đệ tử ngoại môn bọn họ thân quen.

"Ta tên Đỗ Thuần, là một kiếm tu, còn ngươi thì sao?"

"Diệp Kiều." Nàng thần sắc ngoan ngoãn, nói súc tích, "Ta là cô nhi."

Đỗ Thuần bị lời nói thẳng thừng của nàng làm cho nghẹn họng, hắn phát hiện tiểu cô nương này đúng là có năng lực đem cuộc đối thoại chặt đứt, thiếu niên bắt đầu vắt óc tìm đề tài, "Ngày mai có tiết học buổi sáng, vậy ngươi có muốn đi cùng không?"

Đỗ Thuần tính tình cởi mở, xem ra hắn là không quen chỗ này, muốn tìm người chung đường.

"Không thành vấn đề." Diệp Kiều không từ chối, có người đi cùng nàng đương nhiên là tốt rồi.

Giới tu chân không phải giống nhau cuốn, vừa mới nhập môn liền bắt đầu đi học, không hề có bước đệm.

Khóa học kiếm thuật chỉ đơn giản là vung kiếm luyện kiếm, đối với những kiếm tu khác mà nói thì cái này nhàm chán vô vị.

Tuy nhiên, với Diệp Kiều, một người đến từ hiện đại, thì đây lại là một trải nghiệm hoàn toàn mới. Khi còn nhỏ, nàng đã xem phim truyền hình, hâm mộ những tiên nhân vung kiếm nhẹ nhàng như mây trôi nước chảy, chiêu thức mỹ lệ nhưng cũng thật sắc bén.

"Đây là kiếm quyết ngoại môn của Trường Minh Tông." Đệ tử phân phát kiếm quyết dặn dò: "Mặc dù chỉ là một số kiếm pháp cơ bản, nhưng đừng nghĩ đến chuyện lười biếng, sẽ có trưởng lão phụ trách kiểm tra kết quả học tập mỗi ngày của các ngươi."

Diệp Kiều tối hôm qua vẽ bùa cả đêm, hiện tại tinh thần có chút uể oải.

Nàng dùng sức xoa xoa mặt, nhìn kiếm quyết gọi là Thanh Phong Quyết này, bên trong đúng là chỉ có một số chiêu thức cơ bản, chiêu thức mở đầu cũng rất đơn giản.

Diệp Kiều quan sát nhóm đệ tử ngoại môn bắt đầu vung kiếm xung quanh, nàng dựa vào trí nhớ tốt có thể dễ dàng nhìn ra vấn đề, họ đều là luyện tập các kỹ thuật kiếm cơ bản, nhưng động tác của mỗi người khi vung kiếm dường như có điểm khác biệt.

Nói cách khác chính là không quá chuẩn.

Diệp Kiều cuối đầu vũ mắt nghiên cứu Thanh Phong Quyết, lật từng trang kiếm pháp, bởi vì quá nhập tâm, nàng dần dần phát hiện nhân vật trong sách dường như đang động, trước mặt nàng vung kiếm, như rồng bay phượng múa, vô cùng sắc bén.

Dần dần, Diệp Kiều dường như đã bước vào một cảnh giới huyền diệu, những âm thanh ồn ào xung quanh dần biến mất, trong đầu chỉ còn lại động tác vung kiếm của nhân vật trong kiếm quyết, ảnh kiếm trước mắt lưu loát lay động, rồi đột nhiên xuyên kiếm phá vỡ bầu trời, nhuệ khí bức người.

Nàng cũng không rõ chuyện gì đang xảy ra, chờ khi định thần lại, nàng mới biết được bản thân phát ngốc ở đây một canh giờ rồi.

Nếu có những trưởng lão ở đây, họ nhất định sẽ biết loại trạng thái này của Diệp Kiều chính là nhập định mà tu sĩ thường gọi.

Nhập định chú trọng vào khả năng lĩnh ngộ, thông thường một tu sĩ mất hai ba lần để có thể nhập định, liền coi như có khả năng lĩnh ngộ cực cao.

Trường hợp một phát nhập định như Diệp Kiều loại này thật đúng là rất hiếm.

Đỗ Thuần đi đến bên cạnh cô, "Đã học xong?"

Đầu óc Diệp Kiều tràn ngập cảnh tượng của nhân vật vung kiếm vừa rồi, nàng gật đầu theo bản năng, rồi lại lắc đầu.

Nàng cảm thấy đã học được.

Nhưng lại chưa thử qua, Diệp Kiều cũng không dám cam đoan bản thân sẽ học được kiếm quyết từ lần đầu tiên ngay sau khi đọc.

Mặc dù Đỗ Thuần không nghĩ nàng có thể luyện được Thanh Phong Quyết trong một buổi chiều, nhưng vẫn tốt bụng nhắc nhở vài câu: "Ta nghe nói có một số người của các đại gia tộc dòng thứ cũng đang ở ngoại môn. Chúng ta tốt hơn hết vẫn là nên khiêm tốn."

Nếu không đến lúc đó nổi bật áp đảo mấy người họ thì nhất định sẽ không thể sống thoải mái được ở ngoại môn này.

Vốn dĩ nàng còn muốn vung kiếm để xem thử thành quả, nhưng Diệp Kiều nghe vậy liền hoàn toàn từ bỏ ý nghĩ này, "Đa tạ."

Là một nhân viên quèn đi làm quanh năm, nàng đương nhiên hiểu được kết cục duy nhất của việc quá nổi bật chỉ có thể là bị xa lánh.

Tầm thường thật ra không có gì không tốt.

Thành tích nửa vời, không cao cũng không thấp mới không bị chú ý nhất.

Diệp Kiều không có nhiều tham vọng, nàng chỉ muốn sống yên ổn ở ngoại môn.

Sau một ngày lên lớp, Diệp Kiều biểu hiện không phải xuất sắc nhưng cũng không phải là kém nhất, nàng thu hồi huyền kiếm, xoa xoa cái bụng đang réo lên vì đói, đứng dậy đi đến nhà ăn.

Trường Minh Tông tuy vẫn cuốn chút, nhưng vẫn còn khá nhân văn, bao ăn bao ở, ngoại trừ luyện kiếm ra thì căn bản không cần quá mức nỗ lực.

Đây quả thực là điều mà nô ɭệ của tư bản* nguyện theo đuổi suốt đời.

*社畜: (nghĩa gốc) xã súc: một thuật ngữ được dùng cho các nhân viên văn phòng tại Nhật Bản, dùng để chế giễu những người vì lợi ích của công ty mà gạt bỏ tôn nghiêm của bản thân họ. Từ việc ăn uống đến ngủ nghĩ đều rất qua loa, luôn sẵn sàng bán mạng vì công việc.

Diệp Kiều vừa ra khỏi lớp liền nhìn thấy bộ đồ đỏ rực rỡ của Mộc Trọng Hi, nàng chớp chớp mắt, cũng không hề kinh ngạc: "Là ngươi a."

Trong tiểu thuyết Mộc Trọng Hi chính là kiểu người nhiệt tình như lửa.

Nói cách khác, để cả khi gặp được một con chó hắn đều có thể lao ra trò chuyện.

Mộc Trọng Hi cao hứng: "Đi, tiểu gia ta đưa ngươi đi đến nhà ăn."

Dù sao Diệp Kiều cũng coi như là người được hắn mang đến nhập tông, cho nên khi nghe nói ngoại môn vừa tan học liền vội vàng chạy tới.

Diệp Kiều tùy ý ừ một tiếng, nhưng sự chú ý của nàng không phải ở chỗ ăn.

Nàng nhìn chằm chằm vào thanh kiếm màu đỏ bên hông Mộc Trọng Hi, suy tư hỏi: "Đây là bản mạng kiếm của ngươi sao?"

Chất liệu của thanh kiếm trong giới tu chân rất đặc thù, ngay cả thanh huyền kiếm thông thường nhất của Diệp Kiều cũng rất nặng, nàng chỉ vung kiếm mười mấy phát mà cổ tay đã mỏi đến mức suýt nữa không nhấc lên nổi.

Điều này khiến Diệp Kiều có chút hứng thú với linh kiếm của tu sĩ.

"Ừ." Hắn nắm lấy chuôi kiếm, "Nó tên là Triều Tịch kiếm, đứng thứ ba trong danh sách linh khí. Đó là quà gặp mặt sư phụ cho ta."

"Ta có thể chạm vào nó không?"

Mộc Trọng Hi do dự : "Đây là lão bà của ta."

Lão bà của kiếm tu đều là kiếm.

Nguyên chủ cũng là kiếm tu, nhưng nàng không có bản mạng kiếm.

Diệp Kiều tay càng thêm ngứa, nàng tỏ vẻ hiểu chuyện nói: "Vậy ta có thể chạm vào lão bà của ngươi không?"

Mộc Trọng Hi: "???" Ngươi đây là lễ phép sao?

Cuối cùng, Diệp Kiều vẫn là chạm được vào lão bà của Mộc Trọng Hi... à nhầm, là kiếm.

Khi nàng chạm vào, cảm giác lạnh thấu xương, sờ lâu chút nữa nàng đều cảm thấy tay mình không phải của mình, Diệp Kiều thở phào nhẹ nhõm, "Lạnh thật."

Cũng không biết có thể tháo rời ra để nàng nghiên cứu hay không.

Mộc Trọng Hi không biết nàng đang có ý đồ quỷ quái gì, hắn trầm ngâm một lúc: "Sở dĩ nó lạnh có lẽ là do chất liệu của linh kiếm."

"Kiếm này của ta được làm từ hàn băng ngàn năm."

"Có điều Triều Tịch kiếm thế nhưng không tấn công ngươi?" Điều này khiến hắn cảm thấy có chút ngoài ý muốn.

"Bất cứ ai muốn chạm vào nó trước đó đều bị đánh bay."

Linh kiếm đều là có tính khí, đặc biệt là những linh kiếm cực phẩm như Triều Tịch kiếm.

Diệp Kiều không suy nghĩ nhiều, "Có thể là do ta làm cho người khác yêu thích."

Nhà ăn là nơi đệ tử ngoại môn thường lui tới, vì vậy Diệp Kiều sau khi ngồi vào vị trí liền hết sức chuyên tâm ăn cơm.

Nàng không kén ăn, Trường Minh Tông tuy chỉ có bánh bao hấp nhưng hương vị không tồi, nàng ăn liền một lúc 5 cái, ăn đến mức Mộc Trọng Hi có chút líu lưỡi.

Lần đầu tiên hắn thấy có người có thể ăn thứ này ngon như vậy.

Hắn do dự một lát, sau đó hỏi: "Nếu đêm nay ngươi không buồn ngủ, có muốn cùng ta đi dạo chợ đen không?"

Diệp Kiều suy nghĩ một chút, "Cũng được." Vừa vặn tối hôm qua cô vẽ mấy tấm bùa, có thể đem đi bán lấy linh thạch.

Nói đến đây, Mộc Trọng Hi chỉ vào Diệp Kiều, "Nguyên lai ngươi là kiếm tu a."

Nàng ừ một tiếng, "Làm sao vậy?" Có vấn đề gì sao?

"Vậy tại sao ngươi còn sẽ vẽ bùa?" Thiếu niên vô cùng khó hiểu, "Ngươi là lưỡng đạo song tu sao?"

Trong giới tu chân không phải là không có lưỡng đạo song tu, nhưng người như vậy rất hiếm, rốt cuộc muốn học tốt một cái đã rất khó, càng đừng nói cùng lúc học cả hai.

Mộc Trọng Hi cam chịu số phận, hắn không có thiên phú vẽ bùa, làm kiếm tu cũng không có gì là không tốt.

Diệp Kiều: "Không. Ta chỉ là tùy tiện vẽ, trước mắt cũng chỉ có thể vẽ mấy lá bùa cơ bản nhất thôi."

Nàng không phải là phù tu, nàng thậm chí chưa bao giờ nhìn thấy một cuốn sách bùa chính quy, những lá bùa nàng vẽ được cũng là bùa chú cấp thấp, hơn nữa có thể thành công phần lớn dựa vào ký ức trước kia của nguyên chủ.

Mộc Trọng Hi ngẫm nghĩ một lúc, "Ngươi nếu muốn học vẽ bùa, không bằng thỉnh giáo Minh Huyền?"

"Minh Huyền?" Cô ngập ngừng hỏi.

Cái tên này nghe rất quen.

"Có phải là Minh Huyền, dòng chính của tám đại gia tộc không?"

Mộc Trọng Hi gật đầu, "Ừm, dòng chính của tám đại gia tộc cao hơn cả trời, chưa kể Minh Huyền hắn còn là phù tu duy nhất trong các đệ tử chân truyền năm nay, con người này tính cách khó ở, ngày thường cũng chỉ hoà hảo với tam sư huynh, có thời gian ta giúp ngươi hỏi hắn có thể chỉ dạy cho ngươi hay không."

Diệp Kiều biết Minh Huyền.

Nam phản diện số hai trong tiểu thuyết.

Sau này vì không cách nào phá kính mà sinh ra tâm ma, cuối cùng sa vào ma đạo, trở thành thiếu chủ của Ma tộc.

Theo cốt truyện, Minh Huyền sau khi đoạ ma đối với nữ chủ Vân Thước nhất kiến chung tình, rồi cùng một đám nam nhân mở ra con đường tranh giành nữ chủ.

Chỉ là... nói thế nào nhỉ.

Khi Diệp Kiều nghĩ đến viễn cảnh Minh Huyền nhập ma, Mộc Trọng Hi cuối cùng tự huỷ đạo tâm trở thành một người bình thường, nàng cảm thấy dạ dày có chút đau.

Đều là một nhóm căn chính miêu hồng* thiên tài, tại sao mỗi người trong số họ đều không thể kết cục tốt đẹp đâu?

*có thể hiểu là đang ở trong giai đoạn, độ tuổi tốt đẹp nhất.