Chương 5: Trường Minh Tông bọn hắn triệt để buông xuôi

Sau khi cùng Mộc Trọng Hi cơm nước xong, hai người đường ai nấy đi.

Cuối ngày, Diệp Kiều đúc kết được một bộ lưu trình, làm đệ tử ngoại môn ở Trường Minh tông , chỉ cần đúng giờ luyện kiếm, ngủ cả ngày cũng không ai nói gì.

Tu vi không được quá kém, nếu không đến lúc bị trục xuất khỏi Trường Minh Tông thì mất nhiều hơn được, vì thế Diệp Kiều đã tự nhốt mình trong phòng suốt hai tháng để nghiên cứu về phương pháp tu luyện bằng tâm pháp phun nạp.

Kẻ lười có phương pháp tu luyện của kẻ lười, tâm pháp phun nạp trong giới tu chân dù có nhiều loại biến hoá, mục đích cuối cùng chẳng qua vẫn chỉ là điều động linh khí lưu chuyển trong cơ thể.

Cho nên Diệp Kiều thử dùng phù chú làm một cái Tụ Linh Trận, dù gì trước khi xuyên vào, nàng cũng là một kiến

trúc sư, rất giỏi vận dụng bố cục xung quanh để linh khí tự động chảy vào cơ thể.

Trong hai tháng này, nàng đã đi từ luyện khí tầng ba lên cấp độ luyện khí tầng năm.

——————

Mặt trời tảng sáng, bình minh ló rạng.

Sau khi Diệp Kiều mở mắt, liền thở ra một hơi đυ.c ngầu, còn chưa kịp khai thông linh lực trong cơ thể, đã bị Đỗ Thuần kích động kéo ra phía sau núi.

"Minh sư huynh cùng Tiết sư huynh đang tuyển chọn đệ tự nội môn từ ngoại môn của chúng ta, Triệu trưởng lão bảo chúng ta tụ tập ở sau núi."

Diệp Kiều nhàn nhạt nga một tiếng.

"Ngươi lại ngủ à?" Đỗ Thuần nhìn bộ dạng uể oải của nàng, không biết nên nói gì.

Chỉ trong hai tháng, toàn bộ ngoại môn đều biết đại danh của Diệp Kiều.

Không phải vì nàng thiên phú cao hay chăm chỉ nỗ lực, mà vì nàng có thể ngủ cả ngày.

"Đúng vậy." Diệp Kiều vẻ mặt uể oải đi theo đại quân đi về phía sau núi, chọn đệ tử nội môn cũng không liên quan gì đến nàng.

Trường Minh Tông hàng tháng đều có khảo hạch tập thể, tương tự như bài kiểm tra hàng tháng ở hiện đại, theo kinh nghiệm bị xã hội vùi dập nhiều năm của Diệp Kiều, nàng minh bạch một đạo lý, thế nhân sẽ chỉ nhớ đến người đứng đầu và kẻ đứng cuối, nàng giữ thành tích ở tầm trung, không vượt trội cũng không phải kém cỏi nhất.

Coi như chọn cũng phải chọn trong nhóm đệ tử ngoại môn có thành tích đứng đầu trong khảo hạch, xếp hạng bình thường như nàng trong hàng trăm người kia, nghĩ cũng đừng nghĩ.

Nhưng bản chất của con người là thích xem náo nhiệt, Đỗ Thuần liều mạng kéo Diệp Kiều đến trước mặt mọi người, và nhiệt tình giới thiệu với nàng, "Người phía trước là Tiết sư huynh, còn người đứng sau là Minh sư huynh."

Nàng đã gặp Tiết Dư trước đây.

Ánh mắt Diệp Kiều rơi vào thiếu niên phía sau.

Bộ quần áo màu trắng làm nổi bật gương mặt tuấn tú của Minh Huyền, trên tay cầm một chiếc quạt xếp, vỗ nhẹ, trông rất phong tao.

"Kia chính là Minh Huyền sao?"

Đỗ Thuần nhìn thẳng vào hai người trước mặt, hắn cứ như fan hâm mộ não tàn: "Đẹp trai, rất nhiều nữ tu sĩ của Trường Minh Tông chúng ta muốn gả cho hắn."

Diệp Kiều nhướng mày, "Vậy thì họ có thể sẽ thất vọng."

"Tại sao?"

Diệp Kiều thản nhiên thở dài: "Bởi vì hắn tâm cảnh không vững, nói không chừng một ngày nào đó có thể tẩu hỏa nhập ma."

"Đừng nói đùa." Minh Huyền sư huynh tâm cảnh không vững? Sao có thể.

Diệp Kiều nhún vai, nàng không nói đùa, trong tiểu thuyết Minh Huyền chính là vì vô pháp phá kính trong nhiều năm mà sa vào ma đạo.

Giọng nói của hai người không lớn, nhưng Minh Huyền tu vi cao nên vẫn nghe được, vốn dĩ lực chú ý của hắn không dồn về phía Diệp Kiều, nhưng câu nói kế tiếp kia "tâm cảnh không vững" của tiểu cô nương khiến thiếu niên đột nhiên nheo mắt nhìn về phía nàng.

Làm sao nàng ta biết được?

Tiết Dư bên cạnh cũng nghe được lời nàng nói, hắn thấy thế thấp giọng cười cười: "Nàng chính là tên đệ tử ngoại môn mà ta đã nói với ngươi trước đó."

"Có phải rất thú vị không?"

Minh Huyền nghiêng đầu, nhìn về phía Diệp Kiều: "Chỉ là củ khoai tây địa lôi thôi mà?"

Tiết Dư bất đắc dĩ nói, "Ngươi không thể nói chuyện với tiểu cô nương như vậy, Nhị sư huynh."

Minh Huyền chế nhạo, "Nàng nguyền rủa ta sau này tẩu hỏa nhập ma, ta còn không thể gọi nàng là chú lùn?"

"Không thể." Tiết Dư lắc đầu. Hắn luôn nghĩ rằng nữ hài tử là sinh vật đáng yêu nhất trên thế giới, nếu hắn có tiểu sư muội, hắn sẽ đem tất cả mọi thứ cho đối phương.

Minh Huyền rõ ràng là không có một chút tự giác ôn nhu với nữ hài tử.

Hắn có chút tò mò vì sao Diệp Kiều biết tâm cảnh của mình không vững, Minh Huyền chỉ về phía nàng, quay đầu hỏi các trưởng lão bên cạnh: "Nàng tu đạo gì?"

Các trưởng lão ngoại môn nghe vậy nhìn nhìn: "Diệp Kiều?"

Hắn có chút khó hiểu, Minh Huyền làm sao sẽ để ý tới một đệ tử tầm thường như vậy, "Đứa nhỏ này là kiếm tu, thành tích cũng không tệ lắm, nhưng là so với những ngoại môn xuất chúng kia thì còn kém xa lắm."

"Mấu chốt là nha đầu này suốt ngày luyện kiếm xong liền trở về viện ngủ, cũng không biết sao lại ngủ nhiều vậy."

Đại đạo minh bạch, tiên lộ còn dài, không nỗ lực sao được?

Những lời này khiến Minh Huyền lâm vào trầm tư.

Hắn không thể hiểu làm thế nào loại đệ tử không có động lực này biết rằng tâm cảnh hắn không vững.

"Có lẽ chỉ là trùng hợp thôi." Tiết Dư bất đắc dĩ buông tay, thầm nghĩ hắn hơi nhạy cảm quá, một tiểu đệ tử mới ở luyện khí làm sao có thể biết được chuyện như vậy?

Diệp Kiều ở bên kia vẫn đang suy nghĩ đến việc buổi tối có nên rủ Mộc Trọng Hi cùng nhau xuống núi hay không.

Mấy lá bùa nàng dùng để bày Tụ Linh Trận cũng sắp hết.

Nàng phải xuống núi mua ít giấy bùa, thuận đường kiếm ít tiền sinh hoạt.

——————

Sau khi Tiết Dư cùng Minh Huyền tuyển chọn xong đệ tử nội môn năm nay, bọn hắn quay trở lại chủ phong* để báo cáo tông chủ.

*ngọn núi chính (ngọn núi cao nhất) nơi các đệ tử chân truyền ở

Hai người khẽ khom người, "Sư phụ."

Tần Phạn Phạn đi tới đi lui, nhìn hai đệ tử, vẻ mặt khó hiểu, "Nghe nói Nguyệt Thanh Tông gần đây đã thu nhận một đệ tử chân truyền là cực phẩm Thủy linh căn."

Minh Huyền hơi kinh ngạc, "Cực phẩm Thủy linh căn?"

Người đó thiên phú quả thực rất cao.

"Đúng vậy." Tần Phạn Phạn lặng lẽ vuốt râu, nói: "Nghe nói Vân Ngân đã mang về từ nhân gian", cực phẩm linh căn vốn dĩ đã đếm trên đầu ngón tay, kết quả còn bị Nguyệt Thanh Tông tiên hạ thủ vi cường.

"Nguyệt Thanh Tông mấy ngày nay rất nổi bật." Tần Phạn Phạn nói, lườm những đồ đệ không biết cố gắng này, "Các ngươi khi nào thì cho ta mặt dài đây? "

Tiết Dư vào tai này ra tai kia, căn bản là không có nghe vào.

Tần Phạn Phạn cũng không trông cậy vào việc những đệ tử này sẽ làm nên được điều gì kinh thiên động địa, trên thực tế đối với đại hội tranh tài năm tới, hắn thậm chí đã không còn ôm bất kỳ hy vọng nào.

Trường Minh Tông không thiếu thiên tài, dù sao những người có thể tham gia tranh tài đều là một đám nhân tài xuất sắc nhất trong môn phái.

Cho dù hàng năm không bằng những môn phái khác, nhưng đệ tử chân truyền tham gia đợt này cũng không phải là đèn cạn dầu.

Mộc Trọng Hi cùng Minh Huyền ngày thường không giao du với nhau nhiều, còn chưa bắt đầu thi đấu thì đã nội chiến, tới khi lên sàn đấu liền có thể dự đoán được kết cục.

Càng đừng nói đến Chu Hành Vân, là người có tu vi cao nhất, nhưng cả ngày đều là bộ dáng sống dở chết dở, như thể chỉ một giây sau hắn sẽ rời khỏi thế gian tươi đẹp này.

Tiết Dư có thể được coi là một người tương đối bình thường trong bốn người.

"Hôm nay náo nhiệt quá nhỉ?"

Vừa nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến, Mộc Trọng Hi bước nện bước lục thân không nhận đi tới, thoáng thấy hai vị sư huynh, liền nhướng mày, "Sư phụ tìm chúng ta có chuyện gì sao?"

Nhìn thấy đệ tử này Tần Phạn Phạn liền nổi giận: "Thằng nhãi ranh, ngươi không thể bớt gây rắc rối cho ta sao? Ngươi ngày nào cũng chạy xuống núi với đệ tử ngoại môn Diệp Kiều kia, bộ cha mẹ ngươi ở dưới chân núi à?"

Mộc Trọng Hi ủy khuất hét lên: "Ngoại trừ Diệp Kiều ra thì làm gì có ai chơi với ta nữa đâu."

Hắn chỉ vào Tiết Dư cùng Minh Huyền, "Hai cẩu nam nhân này suốt ngày cặp kè với nhau, Chu sư huynh cả ngày không thấy bóng dáng, cả ngoại môn lẫn nội môn đều sợ thân phận của ta, chỉ có Diệp Kiều nguyện ý cùng ta xuống núi."

Đôi khi Mộc Trọng Hi cảm thấy Diệp Kiều rất kỳ quái.

Không giống người trong giới tu chân, không có nửa điểm sợ hãi đệ tử chân truyền, nhưng hắn lại thích thái độ không quan tâm đến bất cứ ai của Diệp Kiều.

Dù sao kết giao bằng hữu cũng không phải tìm người hầu, hắn không muốn đối phương khắp nơi hạ thấp với mình.

Tần Phạn Phạn nghẹn họng trước lời chất vấn này.

Hắn ho khan một tiếng, không ngờ tiểu đồ đệ lại có oán khí lớn như vậy, "Cho nên hôm nay ta tới tìm các ngươi chính là muốn hỏi, các ngươi muốn tìm sư muội hay sư đệ?"

Bây giờ chỉ còn chín tháng nữa là đến đại hội tranh tài, nhưng hắn vẫn chưa tìm được đệ tử thích hợp, vậy không bằng hỏi những đệ tử này xem bọn hắn muốn gì.

"Tất nhiên là tiểu sư muội, tông môn khác cũng có tiểu sư muội, chỉ có tông môn chúng ta toàn là một đám nam nhân thúi thôi." Mộc Trọng Hi nói, "Ngay cả đám kiếm tu không hiểu phong tình ở Vấn Kiếm Tông cũng có tiểu sư muội."

Minh Huyền nhàn nhã liếc mắt nhìn hắn, cười nhạo: "Nói như thể ngươi không phải kiếm tu."

Người vẫn luôn làm như mình không liên quan- Tiết Dư, lúc này cũng nhấc tay đưa ra ý kiến: "Không cần tiểu sư đệ giống Mộc Trọng Hi, con chó vàng lớn ở cổng tông môn chúng ta cũng thấy hắn phiền phức, không đáng yêu chút nào. Ta thích nữ hài tử hơn."

Tần Phạn Phạn cảm thấy cũng có lý, đã đến lúc nên thu nhận một nữ đệ tử.

"Ngươi cảm thấy nên thu nhận ai thì tương đối tốt?"

Hắn suy nghĩ: "Ngoại môn năm nay có không ít nhân tài, trong số họ, có một ít thuộc dòng thứ của đại gia tộc."

"Nội môn cũng có mấy cô nương là thượng phẩm linh căn."

Mộc Trọng Hi cùng Tiết Dư đồng thời thốt lên: "Diệp Kiều."

Đối mặt với ánh mắt có chút kinh ngạc của Tần Phạn Phạn, sắc mặt Tiết Dư không thay đổi, khẽ cười nói: "Sư phụ, ta cảm thấy nàng rất tốt."

Không biết vì sao, hắn luôn có dự cảm tiểu sư muội này sẽ làm tông môn náo nhiệt hơn.

Vừa lúc, hắn thích náo nhiệt nhất.

Minh Huyền cau mày, nhưng cũng không phản đối, hắn không để ý nhiều đến thiên phú, tiểu sư muội sao, dường như ở tông môn nào cũng rất được yêu thích.

Vì vậy, hắn cũng miễn cưỡng nói: "Tùy các ngươi."

Ba người bọn họ không có ai phản đối, còn Chu Hành Vân?

Ý kiến

của hắn không quan trọng.

Tần Phạn Phạn cau mày, "Các ngươi đang nói về Diệp Kiều của ngoại môn đó sao?"

Sở dĩ hắn có ấn tượng với Diệp Kiều là vì nha đầu này thiên phú không cao, lại không có nửa điểm tự giác của tu sĩ, cả ngày nằm dài, lại còn thường xuyên thông đồng với Mộc Trọng Hi xuống núi.

"Phải. Chính là nàng." Mộc Trọng Hi chán nản, "Dù sao chúng ta hàng năm đều từ dưới đếm lên, năm nay ta thấy cũng không tìm ra vị thiên tài nào, Diệp Kiều liền khá tốt, náo nhiệt, còn rất thú vị a."

Tần Phạn Phạn im lặng vài giây, bị cái lý do quỷ dị này thuyết phục.

Theo lý thuyết, vị trí đệ tử chân truyền đặc biệt quan trọng, có liên quan đến thứ hạng của tông môn trong tương lai, nhưng trên thực tế, Trường Minh Tông của bọn họ đã đội sổ cả trăm năm qua, và đệ tử thứ năm là ai cũng không còn quan trọng mấy.

Ngươi mạnh cứ mạnh, bọn họ an phận đội sổ.

Không tranh giành.

Trường Minh Tông bọn họ xem như hoàn toàn buông xuông rồi!

——————

Diệp Kiều, người đang bị nhắm đến, đang định nằm xuống ngủ, kết quả trên ngọc giản đột ngột xuất hiện tin tức bị tông chủ triệu kiến, khiến một con cá mặn sợ tới mức phải lật người từ trên giường bò lên.

Tông chủ?

Diệp Kiều đã vào tông môn được hai tháng, tất cả những người nàng biết đều chỉ là đệ tử và trưởng lão ngoại môn.

Làm thế nào một nhân vật cấp bậc Tông chủ lại có thể triệu tập nàng?

Nàng có trực giác không có chuyện gì tốt, nhưng chỉ có thể từ trên giường đứng dậy, thất thần mặc quần áo, lê lết thân thể mệt mỏi, lao tới chủ phong nơi tông chủ ở.

Đỉnh núi cao ngất trong mây, có đến chín trăm bậc đá, Diệp Kiều không biết ngự kiếm, chỉ có thể từng bước một đi lên.

Nàng vừa đi vừa dụi mắt, suy nghĩ.

Khá tốt.

Mỗi lần bái kiến tông chủ đều có cảm giác như hoàng đế đăng cơ.

"Tông chủ, ba vị sư huynh hảo." Nàng hơi khom người, cả một hành trình đều không dám ngẩng đầu.

Lão nhân ngồi trên đó chắc chắn là lão bản của nàng.

Diệp Kiều không biết lão nhân gia nửa đêm không ngủ lại gọi nàng tới làm cái gì, nàng một mực cúi đầu, buồn ngủ đến nỗi không thể mở nổi mắt.

Tần Phạn Phạn bất động thanh sắc đánh giá nàng rồi khẽ thở dài.

Quả nhiên tin đồn là đúng.

Đứa nhỏ này quả nhiên không có chí tiến thủ.

Ban đêm là thời điểm linh khí nồng đậm nhất, thời gian quý giá như vậy, nàng thế nhưng lại đi ngủ.

Tông chủ ngồi ở phía trên nhẹ giọng hỏi: "Ngươi muốn trở thành đệ tử chân truyền không?"

Diệp Kiều cả người chấn động.

Nàng đã tạo cái nghiệt gì để dính phải cái chân truyền này?

Thiếu nữ trầm mặc không nói, Tần Phạn Phạn nghĩ rằng nàng ngại ngùng, khẽ mỉm cười, chỉ vào ba người đứng cách đó không xa, "Đây là ba vị sư huynh của ngươi."

"Hẳn là trước đây đã gặp qua họ rồi phải không?"

Diệp Kiều ngẩng đầu lên liền bắt gặp ánh mắt của Mộc Trọng Hi.

Nhưng khôngggg.

Mấy ngày trước bọn họ còn cùng nhau xuống núi chơi, hôm nay hắn lại trở thành sư huynh của nàng?

Diệp Kiều trầm mặc không nói, Mộc Trọng Hi nháy mắt với nàng, cho rằng nàng đây là quá vui không nói nên lời.

Ngoại trừ Tiết Dư nhìn ra điểm chân tướng, không ai nghĩ đến Diệp Kiều không muốn cái thân phận đệ tử chân truyền này.

"Dọn dẹp sạch sẽ một chút, ngày mai chuyển đến sân đi." Dừng một chút, Tần Phạn Phạn đặc biệt dặn dò: "Đừng quên."

Diệp Kiều hít một hơi thật sâu, nở một nụ cười so với khóc còn khó coi hơn: "Đệ tử tuân mệnh."

Tần Phạn Phạn cảm thấy nàng đây là cảm động phát khóc, thấy vậy cực kỳ vui mừng, không ngờ tiểu cô nương này tuy thiên phú không cao nhưng lại có lòng biết ơn.