Chương 6: Đánh đi đánh đi đánh tới luôn đi

Sau khi rời khỏi chủ phong, Diệp Kiều nằm trên giường với vẻ mặt như thể sống không còn gì luyến tiếc không thể hiểu được làm thế nào mà mọi chuyện đã phát triển đến mức này.

Chân truyền, nội môn, ngoại môn.

Nhiệm vụ của đệ tử chân truyền rất nặng nề, ngoại trừ tham gia đại hội thi đấu, còn phải cùng nhau tham gia lớp huấn luyện, theo lời Mộc Trọng Hi, còn có một trưởng lão nội môn tự mình huấn luyện tốc độ phản ứng cho hắn, ngày nào cũng bị đánh trong giờ học.

Khi đó, Diệp Kiều dối trá đồng cảm với hắn, không ngờ được bây giờ sẽ đến lượt mình.

Khi biết Diệp Kiều chuyển đến sống ở chủ phong, những đệ tử ngoại môn cũng khϊếp sợ không thua gì nàng.

Diệp Kiều trở thành đệ tử chân truyền? Này là ai cho nàng đi cửa sau?

"Nàng trước kia trong lớp còn không bằng ta." Có người lẩm bẩm không phục.

"Đúng vậy."

"Thiên phú không cao, thành tích khảo hạch cũng kém, cho dù muốn lựa chọn đệ tử chân truyền, cũng nên chọn từ nội môn."

"Ninh sư tỷ không phải thích hợp hơn nàng sao?"

Ninh Tình là đệ tử nội môn của Trường Minh Tông, thượng phẩm Hỏa linh căn, mười sáu tuổi Trúc Cơ, thiên phú không tồi, ở đại tông môn cũng được xem là tiểu thiên tài.

Nàng vốn tưởng rằng vị trí đệ tử chân truyền đã nắm chắc trong tay, không ngờ lại nửa đường lại trồi ra một đệ tử ngoại môn.

Đối phương ưu tú hơn nàng thì cũng không sao.

Nhưng đây Ninh Tình sau khi nghe ngóng liền phát hiện nàng ta không chỉ thiên phú kém mà thành tích khảo hạch hàng tháng cũng rất tầm thường.

Làm thế nào một người như vậy có thể trở thành đệ tử chân truyền?

Đỗ Thuần ở trong sân giúp cô thu dọn đồ đạc, hai người quen biết nhau hai tháng, cũng khá hợp, chợt nghe tin nàng phải đi, hắn vẫn là không nỡ.

"Tiểu tử ngươi có thể a." Hắn vỗ vai nàng, "Có thể vô thanh vô tức trở thành đệ tử chân truyền."

Đó là thân phận bao người mơ ước.

Thế nhưng, Diệp Kiều lại vác cái bản mặt như thể cha mẹ chết.

Đỗ Thuần hận sắt không thành thép nói: "Cười một cái xem nào, ủ rũ cái gì?"

Diệp Kiều nở nụ cười thê thảm.

Đỗ Thuần: "..." Được rồi.

Vẫn là đừng cười.

Hắn giúp nàng thu dọn đồ đạc trong viện, Diệp Kiều khá túng quẫn, ngoại trừ thanh kiếm bị gãy, linh thạch đều được nàng thu vào túi không gian, trên tường dán bốn lá bùa, không biết chúng dùng để làm gì.

Diệp Kiều hít một hơi thật sâu, tự cổ vũ tinh thần, nàng xé bỏ lá bùa, sau đó gọi Đỗ Thuần lại.

"Chờ một chút." Nàng nghĩ bản thân trong thời gian ngắn sẽ không từ chủ phong xuống dưới, dù sao cũng có hơn chín trăm bậc thang đá, chỉ nghĩ đến thôi đã thấy nhũn cả chân.

Đối mặt với ánh mắt khó hiểu của Đỗ Thuần, Diệp Kiều lục tung túi không gian.

Nàng đêm qua quá bi thương, cả đêm không ngủ, suốt đêm vẽ mấy chục lá bùa.

"Đây là Tụ Linh Phù." Diệp Kiều nói cho hắn biết chính xác nơi dán nó, "Đến lúc đó, ngươi buổi tối nằm vẫn có thể tu luyện."

Đỗ Thuần nhìn mấy tấm bùa trong tay, nghi ngờ hỏi: "Thật hay giả?"

Không phải hắn không tin tưởng Diệp Kiều, chỉ cần nằm xuống là có thể tu luyện, thật sự tồn tại loại chuyện tốt như vậy?

Diệp Kiều nói: "Ngươi có thể thử xem. Ta trước kia đã từng dùng."

Sau khi nhanh chóng thu dọn đồ đạc của mình, Diệp Kiều liền đeo tay nải chuẩn bị lên đường.

Kết quả là vừa ra khỏi sân, kiếm quang trắng như tuyết đã chĩa thẳng vào người nàng, Diệp Kiều bình tĩnh ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt lạnh lùng của thiếu nữ.

Diệp Kiều thở dài, ngập ngừng đẩy thanh kiếm ra, "Vị sư tỷ này có lời gì xin cứ nói, Thường Minh Tông cấm rút kiếm."

Ninh Tình bị thái độ bình tĩnh của nàng làm cho tức giận, sắc mặt cũng lạnh hơn.

Sáng sớm hôm nay, sau khi hỏi thăm về nơi ở của Diệp Kiều, nàng liền hùng hổ xông tới.

"Ngươi dựa vào cái gì có thể được làm đệ tử chân truyền." Ninh Tình hung ác chằm chằm nhìn nàng, "Dựa vào ngươi cùng Mộc sư huynh có quan hệ tốt?"

"Nếu không, một phế vật có trung phẩm linh căn sao có thể ở trên chủ phong cùng Minh Huyền sư huynh tu luyện?"

Diệp Kiều bị ánh mắt ghen ghét của nàng nhìn chằm chằm, nửa ngày sâu kín nói: "Ngươi căn bản không biết ta hâm mộ ngươi đến mức nào."

Ninh Tình: "?"

Nàng nhìn vẻ mặt buồn bã của Diệp Kiều, dường như không phải là giả, trong đầu hiện lên dấu hỏi lớn.

"Ngươi hâm mộ ta cái gì? Hâm mộ ta không trở thành đệ tử chân truyền?" Nếu không phải do biểu tình khổ sở của nàng quá chân thật, Ninh Tình thậm chí còn hoài nghi nàng đang giễu cợt mình.

Diệp Kiều im lặng một lúc, khẽ thì thầm: "Ta hâm mộ tất cả những người bình thường không cần nỗ lực."

Ninh Tình: "..." Có bệnh sao?

Hai người giằng co một hồi, thiếu niên vào trong viện nói: "Đi thôi."

Ngữ khí lười nhác, thân hình khập khiễng, áo choàng bụi bặm không có nửa điểm nhìn ra bộ dáng của đại đệ tử chân truyền.

Diệp Kiều thu hồi ánh mắt đang trừng lớn với Ninh Tình, ôm tay nải nhỏ của mình đi tới bên cạnh thiếu niên.

"Đại sư huynh?" Cô ngập ngừng gọi.

Tiết Dư, Minh Huyền, Mộc Trọng Hi, ba người họ nàng đều đã gặp qua, chỉ có Chu Hành Vân là chưa xuất hiện.

Trong tiểu thuyết, vị đại đệ tử này là một soái ca hệ tang, ngày nào cũng nghĩ việc tìm đến cái chết, cuối cùng được nữ chủ ôn nhu lương thiện cứu rỗi.

Đến tận đây, Chu Hành Vân cũng cần cù gia nhập hậu cung của nữ chủ.

Chu Hành Vân lười nhác ừ một tiếng.

Sau đó, hắn bất động thanh sắc đánh giá nàng một lượt, đưa tay vuốt nhẹ nhúm tóc dựng đứng của nữ hài, rồi đè xuống.

Diệp Kiều nghi hoặc nghiêng đầu, vuốt nhúm tóc bướng bỉnh lại dựng đứng trên đầu.

Chu Hành Vân khẽ cau mày, nhìn chằm chằm vào nhúm tóc dựng ngược của Diệp Kiều.

Hắn lại vươn tay ra ấn lại cho cô.

Diệp Kiều trầm tư: ...Đại sư huynh này của nàng, không phải là mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế chứ?

——————

Sau khi chuyển lên chủ phong, linh lực dồi dào trong nháy mắt lấp đầy toàn thân, lỗ chân lông trên toàn thân giống như đều mở ra, Diệp Kiều nhẹ nhàng thở ra một hơi, khó trách những tu sĩ giới tu chân đều muốn trở thành đệ tử chân truyền.

Chỉ riêng linh khí nồng đậm của chủ phong đã khiến nàng không thể rời đi.

Sau khi Chu Hành Vân đưa người đến chủ phong, liền như chưởng quầy đưa hàng, đem tiểu sư muội từ trên thân kiếm xách xuống như xách một con gà, đi đến chỗ Tiết Dư, rồi ném cho đối phương.

"Tiểu sư muội của ngươi."

Giọng hắn từ từ.

Không chút do dự xoay người rời đi, Chu Hành Vân sợ mình nếu không rời đi, sẽ không được nhịn dùng kiếm cắt đứt nhúm tóc dựng ngược trên đầu nàng.

Chu Hành Vân tốc độ quá nhanh khiến Diệp Kiều có chút choáng váng, nàng bình tĩnh lại, sau đó được Tiết Dư dẫn đến một khu rừng trúc yên tĩnh.

Diệp Kiều không biết rõ quy trình, suốt đoạn đường đi theo sau Tiết Dư, thỉnh thoảng nghi hoặc hỏi: "Sư huynh, Trường Minh Tông thu đồ đệ, không có nghi thức nhận đệ tử sao?"

Tiết Dư hơi dừng lại, "Không có."

Sau khi nói xong, có lẽ cảm thấy mình có vẻ quá lãnh đạm, thiếu niên nói thêm: "Bốn người chúng ta trước kia đều không có".

Diệp Kiều khó hiểu: "Tại sao tông môn khác lại có?"

Nàng nhớ trong nguyên tác, khi nữ chủ được Nguyệt Thanh Tông thu nhận làm đệ tử chân truyền, thanh thế rất lớn, khắp nơi đến chúc mừng , nhưng sao Trường Minh Tông của họ lại đơn giản như vậy.

Tiết Dư nghe thấy vậy liền ho khan một tiếng, đặt tay lên môi: "Có lẽ là do chúng ta không có đủ kinh phí chăng?"

Diệp Kiều khô khan nói: "Ồ."

Nói trắng ra là nghèo.

Người kiếm được nhiều tiền nhất trong giới tu chân là phù tu và đan tu.

Tông môn bọn họ có rất ít phù tu và đan tu, vì vậy cũng không giàu có như các tông môn khác.

Tiết Dư thoáng thấy vẻ mặt cay đắng của cô, không khỏi mỉm cười, vừa đi vừa giải thích với cô: "Chúng ta chỉ có hai khoá học bắt buộc tham gia."

"Là khoá tâm pháp và khoá huấn luyện."

"Trưởng lão sẽ dạy chúng ta cả hai khoá..." Tiết Dư thoáng nhìn qua Diệp Kiều, biết rằng nàng có thể không theo kịp tiến độ, vì vậy liền nhẹ giọng trấn an: "Nếu ngươi có gì không hiểu, có thể đi hỏi trưởng lão, hoặc là tìm ta."

Nơi này với trường học trong hiện đại không khác gì nhau, khiến Diệp Kiều muốn khóc.

Nàng đã tạo cái nghiệt gì a.

Thật vất vả mới tốt nghiệp trung học, thoát khỏi cái nhà tù đó được vài năm, sau khi xuyên không lại vào một nhà tù khác.

Ngay khi bước vào rừng trúc, một luồng linh khí che trời lấp đất mạnh mẽ quét qua, Diệp Kiều gần như bị choáng ngợp bởi luồng khí đó.

Nàng cuối cùng cũng hiểu tại sao tu vi của đệ tử chân truyền lại cao hơn người thường rất nhiều.

Chỉ cần dựa nguồn linh khí mạnh mẽ dồi dào này, không lo dùng cạn linh khí.

Tiết Dư nhận ra nàng không thoải mái, khẽ thở dài, ném cho Diệp Kiều một cái bình sứ bạch ngọc, "Nuốt vào, đây là Cố Linh Đan, chờ lát nữa có lẽ sẽ dễ chịu hơn nhiều."

Dù sao tu vi của nàng vẫn còn quá kém, linh căn độ tinh khiết quá thấp, không thể hấp thu quá nhiều linh khí.

Diệp Kiều nhận lấy, hơi giật mình.

Mặc dù cô ấy không biết rõ về đan tu, nhưng nàng biết Cố Linh Đan.

Công dụng của loại đan dược này trong nguyên tác đã nói qua, tu luyện chú ý từng bước một, nếu căn cơ không vững, tuy cảnh giới sẽ đi lên, nhưng sẽ yếu hơn rất nhiều so với cảnh giới thực sự.

Cố Linh Đan có thể ổn định linh khí, một số người cảnh giới không vững, hoặc dựa vào một số thiên linh địa bảo* tăng lên tu vi, nuốt đan dược này liền có thể nhanh chóng ổn định căn cơ.

*bảo vật trời cho

Cho dù là một thiên tài giống như Tiết Dư, ở Trường Minh Tông trong ba năm cũng chỉ có thể luyện ra ba phân.

Trong tiểu thuyết, Tiết Dư xứng đáng là một lốp xe dự phòng ấm áp, tất cả những đan dược hắn chăm chỉ luyện chế được đều mang tặng cho nữ chủ.

Đã thế còn bị nữ chủ đem đi tặng cho người khác, giúp nàng ta nhận được rất nhiều sự chú ý.

Nàng hiện tại thế nhưng còn có phần?

Diệp Kiều có chút thụ sủng nhược kinh.

"Tam sư huynh." Nàng nắm chặt bình ngọc trắng, khóe môi nhấp nháy, nhìn thiếu niên nghiêng đầu nghi hoặc, thanh thuý nói: "Ngươi thật tốt."

Tiết Ngọc bắt gặp ánh mắt lấp lánh của nữ hài, hơi giật mình, sau đó cười lớn.

Thật đáng yêu a.

Tiểu sư muội thật lễ phép.

Không hề giống cái loại há mồm chỉ biết đòi lấy Mộc Trọng Hi kia.

Khi cả hai lần lượt bước vào sân huấn luyện, từ xa đều có thể nghe thấy tiếng kêu rên của Mộc Trọng Hi cùng tiếng cười hả hê của Minh Huyền khi thấy có người gặp hoạ.

Diệp Kiều đang cầm Cố Linh Đan, giây tiếp theo, nàng nhìn thấy một ngôi sao băng vụt qua bầu trời, rồi rơi mạnh xuống đất.

Diệp Kiều kinh ngạc nói: "Điểu nhân nhanh thật nha."

Sau đó, "điểu nhân" gian nan bò dậy khỏi mặt đất, lúc này nàng mới nhận ra kia không phải là điểu nhân gì đó, mà là Mộc Trọng Hi.

Mộc Trọng Hi nhe răng trợn mắt từ dưới đất bò dậy, hung hăng hét: "Minh Huyền, ngươi muốn đánh nhau phải không?"

"Ta sợ ngươi chắc?" Minh Huyền thu lại nụ cười, hắn trong tay lấy ra vài lá bùa.

Không khí trở nên căng thẳng.

Khóe miệng Diệp Kiều giật giật: "Các ngươi đều ở chung với nhau như thế này à?"

Hận không thể cho đối phương một đao.

Tiết Dư ngữ khí bình tĩnh, hắn hiển nhiên đối với loại chuyện này cũng không kinh ngạc, "Đúng vậy. Chờ bọn hắn đánh xong là ổn, không cần phải lo lắng."

Diệp Kiều thích nhất là xem náo nhiệt, ánh mắt hơi toả sáng, ngữ khí kích động: "Thật vậy chăng!"

Đánh đi đánh đi đánh tới luôn đi!

Nàng vẫn chưa được xem người đánh nhau đâu.

Tiết Dư quay đầu lại, sao hắn lại có ảo giác rằng tiểu sư muội rất phấn khích nhỉ?

Diệp Kiều cũng nhận ra biểu cảm của mình không đúng, lập tức bày ra vẻ mặt đau khổ vạn phần, "Thật vậy chăng?"

Tiết Dư: "..."

Đừng tưởng rằng ngươi thay đổi cái biểu cảm thì ta sẽ không nhìn ra được là ngươi đang nóng lòng muốn xem.