Chương 7: Ngươi không vào địa ngục thì ai vào?

Sau đó, hai người đương nhiên không thể như ý nguyện mà đánh nhau, mặc nhiên hiểu được trong tông môn cấm rút kiếm, nhưng nếu tông môn không có nội quy như vậy, Mộc Trọng Hi cảm thấy hắn cùng Minh Huyền đều muốn đem đối phương đánh chết, trong hai người phải có một người chết.

"Đừng làm loạn nữa." Tiết Dư không còn cách nào khác đành phải cắt ngang hai người, "Đoạn Dự trưởng lão sắp đến rồi."

Trưởng lão phụ trách huấn luyện họ là một người đàn ông thân thể to cao, râu ria xồm xoàm.

"Ngươi chính là chân truyền mới à?" Đoàn Dự vỗ vai nàng, Diệp Kiều bị vỗ một cái liền ngã nhào xuống đất.

Nàng: "..."

Đoạn Dự hơi giật mình, "Ngươi thật không kháng tấu* a?"

*có thể chịu được bị đánh, dù bị đánh thế nào cũng đứng lên được.

Diệp Kiều nhìn cơ bắp cuồn cuộn của hắn, sau đó nhấc tay chân mảnh khảnh của mình lên, hoàn toàn không dám hé răng.

Mộc Trọng Hi bĩu môi, "Trưởng lão, nàng lại không phải ta, bị ngươi đánh nhiều năm như vậy."

"Diệp Kiều chỉ mới tới đây ngày đầu tiên, ngươi hãy dịu dàng với nàng chút."

Diệp Kiều nhìn hắn đầy cảm kích.

Không uổng công chúng ta quen biết lâu nay a.

Đoạn Dự cười ha hả, "Đó là đương nhiên, ta biết, ta biết."

Hắn nhìn Diệp Kiều một lượt, có lẽ cũng cảm thấy đồ đệ này không kháng tấu như vậy, chỉ có thể tiếc nuối mở miệng: "Trước tiên thử xem Đạp Thanh Phong đi."

Đoạn Dự ném cho nàng một quyển tâm pháp, Diệp Kiều theo bản năng bắt lấy.

"Đây là một bộ tâm pháp có thể giúp gia tăng tốc độ, đệ tử chân truyền mỗi người đều có một bản, các sư huynh khác của ngươi đều đã nắm vững, mấy ngày nay tranh thủ thời gian luyện tập nhiều hơn một chút." Đoạn Dự liếc nhìn nàng, hiển nhiên cũng nghe nói khi nàng ở ngoại môn lười nhác, uy hϊếp nói: "Ba ngày sau ta sẽ đến kiểm tra tiến độ của ngươi. Đến lúc đó người chạy chậm, thì chờ bị ta đá đi."

Diệp Qiao: "....Bị đá?"

Là kiểu đá nào?

Chẳng mấy chốc nàng sẽ biết.

Vì là mới nhập môn nên Diệp Kiều chỉ ngồi xem khoá luyện kiếm hàng ngày của Mộc Trọng Hi, còn Đoạn Dự thì toàn bộ quá trình đều là đuổi theo phía sau hắn như mèo vờn chuột.

Mộc Trọng Hi chỉ cần chậm lại liền sẽ bị đá vào mông không thương tiếc.

Diệp Kiều nhìn thấy cảnh này liền xanh mặt.

Mặt tái rồi.

Mặc dù thích làm biếng, nhưng nàng cũng không thích bị đá a.

——————

Trong ba ngày tiếp theo, Diệp Kiều cố gắng ghi nhớ đại khái mấy chiêu thức của Đoạn Dự, né tránh trước một bước để tránh số phận bị đá liên tục.

Ưu điểm của Đạp Thanh Phong là ngươi có thể trốn nhanh hơn khi bị đá.

Mộc Trọng Hi hiển nhiên đã quen với việc bị đá, hắn thậm chí còn có thể vừa chạy vừa kéo Diệp Kiều.

Hai người một trước một sau, chỉ cần ai chậm một chút sẽ bị đá bay, loại sỉ nhục này không ai có thể chịu được suốt đời, nên đều liều mạng chạy về phía trước.

Hai sư huynh muội đau đớn bắt đầu sự nghiệp tu luyện đau khổ.

Minh Huyền là một phù tu, vì vậy hắn không cần phải tham gia vào loại chuyện này, hắn khi vẽ bùa thậm chí còn có thời gian để hả hê nói vài lời khi thấy có người gặp hoạ.

Ngay cả Diệp Kiều cũng thường xuyên bị cái vị sư huynh độc miệng này chế nhạo.

"Củ mìn khoai tây nhỏ." Hắn vươn tay đè đầu nàng lại, ghét bỏ nói: "Người làm sao lại lớn thành bộ dạng này, người nhà ngươi không cho người ăn sao?"

Diệp Kiều: "..." Bình tĩnh bình tĩnh.

Nàng bắt đầu ở trong lòng điên cuồng tẩy não bản thân, người khác tức giận ta không tức giận, tức giận bị bệnh không đáng, hắn là chân truyền hắn lợi hại.

Trong hai tháng huấn luyện, linh khí nồng đậm của chủ phong mạnh đến mức có thể đem người áp nằm sấp xuống, ngay cả tu vi nát bét của nàng cũng được nâng lên, Diệp Kiều thuận lợi từ luyện khí tầng năm lên luyện khí tầng chín.

Hôm nay là khoá tâm pháp, thật không may, trưởng lão dạy nàng chính là Triệu trưởng lão, người mấy tháng trước còn trơ mắt nhìn nàng cùng Mộc Trọng Hi đem phía sau núi đập thành cái hố to.

Có lẽ vì đã đắc tội với đối phương nên mỗi lần lên lớp, nàng đều bị yêu cầu đứng lên trả lời câu hỏi, một khi không trả lời được, điều chờ đợi Diệp Kiều chính là vận mệnh đi quét dọn Tàng Thư Các.

Lần này cũng không ngoại lệ.

Triệu trưởng lão giảng được một nửa, Diệp Kiều đã bắt đầu nghe không hiểu, thấy hắn lại muốn gọi mình lên trả lời, nàng ôm tinh thần "tử đạo hữu bất tử bần đạo*", trong lòng nóng vội, liền từ phía sau giơ tay lên, lớn tiếng kêu.

*chỉ cần người khác chết, ta không chết là được; vì lợi ích chính mình mà không ngại tổn hại người khác.

"Trưởng lão, Minh Huyền sư huynh nói hắn biết câu trả lời!!"

Minh Huyền: "...?"

Triệu trưởng lão lúc này mới chú ý đến thiếu niên đang ngồi thất thần phía sau, "Minh Huyền biết? Nào, ngươi tới biểu thị một lần cho sư đệ sư muội."

"Gì??" Minh Huyền mở to mắt đầy khó hiểu, sau đó quay đầu nhìn tên đầu sỏ gây tội, đầy kinh ngạc.

Thấy hắn đứng lên, Diệp Kiều thở phào nhẹ nhõm, lộ ra nụ cười khả ái: "Ngươi không vào địa ngục thì ai vào? Nhị sư huynh, ngươi chính là hy vọng của nhóm phù tu, củaTrường Minh Tông chúng ta. Người ta thường nói "Khôn làm cột cái, dại làm cột con*", người tài giỏi thường nhiều việc, ngươi liền nỗ lực nhiều hơn đi."

*Khả năng ít thì làm việc nhỏ, khả năng nhiều thì làm việc lớn

Có sư huynh chính là để hố.

Nàng tin tưởng vững chắc đạo lý này.

Nàng mới không phải bởi vì suốt ngày bị hắn gọi là củ mìn khoai tây.

Nói thật, khoá tâm pháp thực sự nhàm chán, Minh Huyền cũng không nghe kỹ, dù sao, kể từ khi Diệp Kiều đến, Triệu trưởng lão liền nhìn chằm chằm nàng, gọi nàng lên bảng, giờ đến lượt mình, hắn một mặt hoang mang đứng lên rồi lại ngồi xuống.

Không có gì bất ngờ, hắn bị khiển trách một hồi.

Tới giữa tiết học, Diệp Kiều chống cằm, cảm thấy có chút mơ màng buồn ngủ, nàng hơi cúi đầu, đôi mắt không kìm được mà bắt đầu đấu tranh.

Đột nhiên, giọng nói của Minh Huyền nhẹ nhàng vang lên: "Tiểu sư muội, tan học rồi."

Diệp Kiều nửa tỉnh nửa mê, ba chữ "tan học rồi" đã khắc sâu vào tiềm thức, nàng phản xạ có điều kiện liền đứng dậy, do cử động quá đà nên cái bàn bị hất văng ra một đoạn.

Diệp Kiều vô thức cất bước chạy về hướng nhà ăn, kết quả bị Minh Huyền túm lấy.

Diệp Kiều có linh cảm không tốt, quả nhiên khi nàng quay đầu lại, phát hiện đám người Tiết Dư bọn họ đều đang ngoan ngoãn ngồi học, tan học ở đâu ra?

Triệu trưởng lão nhíu mày: "Ngươi đứng lên làm gì?"

"Ồ." Hắn cười lạnh một tiếng, "Như thế nào? Ngươi đối với phương pháp dạy học của ta bất mãn sao? Cho nên đá văng cái bàn ra ngoài để thêm phần thú vị?"

Loại việc nhiễu loạn lớp học này khả đại khả tiểu*.

*có khả năng là chuyện lớn nhưng cũng có khả năng chỉ là chuyện nhỏ

Sau khi Diệp Kiều bị Triệu trưởng lão khiển trách, nàng lại phải đi Tàng Thư Các, trong một tháng nay đây là lần thứ mười nàng bị phạt dọn dẹp Tàng Thư Các.

Sau khi nàng ngồi xuống, Minh Huyền chậm rãi cười nói: "Thiên lý chiêu chiêu, báo ứng bất sảng*, sư muội."

*Ông trời biết rõ ràng, ở hiền gặp lành ở ác gặp ác, nhân quả sẽ không có sai lầm.

Vừa dứt lời.

"Cả ngươi nữa!"

"Minh Huyền!!" Giọng Triệu trưởng lão nổi giận đùng đùng vang lên.

"Một câu hỏi đơn giản như vậy cũng không học được, hai người các ngươi sau giờ học cùng nhau đi quét Tàng Thư Các."

Nụ cười của Minh Huyền dần biến mất: "?

Diệp Kiều nguyên bản mặt mày tối tăm, lúc này cũng nở nụ cười, "Thiên đạo hảo luân hồi, thương thiên nhiêu qua thuỳ* a, sư huynh."

*đại ý là làm điều thiện sẽ được thiện báo, làm điều ác sẽ bị ác báo, không ai tránh được.

Nào, tới đi, cho nhau tổn thương a.

Minh Huyền: "..."

Trong Tàng Thư Các, sách được sắp xếp thành hàng, chia thành bốn tầng, tầng đầu tiên là tâm pháp, tầng thứ hai là luyện đan, tầng thứ ba là phù chú và tầng thứ tư là kiếm quyết. Toàn bộ đều chuyển động xoay tròn, trận pháp màu lam nhàn nhạt hiện lên, khiến người bên trong loá mắt.

Quản sự ngồi trên ghế, ném cho nàng một cái liếc mắt, "Lại tới quét rác?"

Chữ "lại" này thực sự rất có hồn.

Kể từ khi tham gia khoá tâm pháp của Triệu trưởng lão, Diệp Kiều hơn mười ngày liên tục chạy đến đây quét dọn, kinh nghiệm trong việc quét rác đã thập phần phong phú.

Tuy nhiên, Minh Huyền lại chưa từng làm qua loại công việc này trước đây, hắn không muốn động, Diệp Kiều thấy vậy cũng không quét tước đàng hoàng.

"Nhường chỗ một chút." Nàng lấy cái chổi đảo qua, khó chịu mở miệng.

Minh Huyền: "..."

Hắn chịu đựng, yên lặng dịch chân ra.

"Ta là phù tu chân truyền duy nhất của Trường Minh Tông." Minh Huyền nhắc lại thân phận của mình: "Hơn nữa ta còn là nhị sư huynh của ngươi."

Nàng chẳng lẽ không biết tôn trọng sư huynh sao?

Một tay chống cái chổi, Diệp Kiều cũng không để ý vỗ vỗ tay: "Ồ, lợi hại ghê."

"Quá lợi hại." Ngữ khí đã có lệ lại cẩu thả .

Minh Huyền cảm thấy nàng là đang trào phúng hắn.

Cả hai người lúc này ai cũng đều không muốn quét dọn, đều ôm suy nghĩ "dựa vào cái gì mà hắn/nàng không quét", cứ như vậy lãng phí thời gian.

Quản sự nhìn thấy hừ một tiếng, "Quét không xong thì đừng hòng ăn cơm."

Diệp Kiều mở to mắt cá chết: "......"

Thời gian từng phút từng giây trôi qua, cuối cùng Minh Huyền không thể chịu đựng được nữa, hắn mở miệng nói: "Ta đói."

Nghe hắn nói như vậy, Diệp Kiều trầm mặc vài giây, sau đó mới nhận ra: "Ta cũng đói."

Minh Huyền hắng giọng, "Không bằng, chúng ta nhanh nhanh quét ?"

Diệp Kiều: "Được."

Hai người trước đó còn nháo đến ồn ào trong nháy mắt đạt thành nhận thức chung, bắt đầu cầm chổi điên cuồng quét.

Chuẩn bị xong việc sớm sớm một chút xuống nhà ăn ăn cơm.

Hai người dưới chân vận chuyển Đạp Thanh Phong, tốc độ đều rất nhanh, một tay cầm hai cái chổi, nhảy lên nhảy xuống, tro bụi trong nháy mắt bay tứ tung.

Quản sự đang đọc sách bị tro bụi xung quanh làm ho sặc sụa, ngẩng đầu liền thấy hai kẻ vốn lười biếng, lúc này đang cầm hai cái chổi, giống như bọ ngựa to lớn giương nanh múa vuốt, nhảy nhót lung tung.

Khóe miệng hắn giật giật dữ dội.

Hai cái chày gỗ này.

Sau khi càn quét một cách có lệ, cả hai lao thẳng xuống nhà ăn.

Để lại quản sự trong gió với một mớ hỗn độn, không nói nên lời buông sách xuống, hướng về phía địa phương không người hô to: "Tiểu nha đầu này chính là hạt giống tốt như ngươi nói sao?

Hạt giống tốt? Hắn thấy nàng không khác quỷ chết đói đầu thai là mấy.

Đoạn Dự từ trong bóng tối đi ra, hiển nhiên đem hành vi vừa rồi của hai người bọn họ thu hết vào đáy mắt, hắn sờ cằm, ngượng ngùng nói: "Nàng có trí nhớ rất tốt."

Không phải rất tốt.

Có thể nói là có trí nhớ siêu phàm, gặp một lần liền không quên được.

Loại tâm pháp như Đạp Thanh Phong, Mộc Trọng Hi tuy là trời sinh kiếm cốt, cũng phải mất hơn mười ngày mới có thể thực hành.

Kết quả Diệp Kiều chỉ sau ba ngày ngắn ngủi liền thông thạo hoàn toàn.

Đoạn Dự kiến nghị với Triệu trưởng lão, nghĩ không bằng để nàng đi quét tước Tàng Thư Các, đọc nhiều sách hơn, bằng không tài năng như vậy chẳng phải sẽ bị lãng phí sao?

Kết quả nha đầu này khen ngược, quét tước xong liền chạy, không hề nghĩ tới việc xem qua đống sách ở Tàng Thư Các này.

Quản sự khịt mũi, "Nếu nàng thật sự có bản lĩnh xem qua là nhớ, vậy tại sao khảo hạch ở ngoại môn luôn tầm thường như vậy?"

Kiếm tu khảo hạch chỉ đơn giản là thông thạo kiếm pháp.

"Nếu thật có thể nhìn qua là không quên được, nàng hẳn là có thể đọc thuộc làu làu kiếm quyết trong hai tháng đi, thành tích sao có thể kém như vậy."

Đây thực sự là một vấn đề khó hiểu.

Đoạn Dự ngừng nói, lẽ nào hắn thật sự phán đoán sai?

Có lẽ nha đầu kia có thể trong thời gian ngắn học được Đạp Thanh Phong, chỉ là do may mắn?