Chương 8: Tiểu sư muội của ngươi lại làm trò quỷ rồi!

Thời điểm cả hai chạy đến nhà ăn thì không còn gì nữa, từ Trúc Cơ trở đi liền có thể tích cốc, nhưng có thể là do thói quen ăn uống trước đây, Minh Huyền vẫn sẽ thường đến nhà ăn ăn một bữa.

Diệp Kiều không kén chọn thức ăn, nàng cho gì ăn đó, một hơi ăn liền năm cái bánh bao, Minh Huyền xem cau mày.

Bây giờ tất cả các tiểu cô nương đều có thể ăn như vậy?

Vì sao trong ấn tượng của hắn, mấy tiểu sư muội trong nội môn chỉ cần cắn hai miếng là no rồi?

Sau khi ăn xong bữa tối, hai người cùng chạy đến Tàng Thư Các, sắc trời đã hơi tối, trải qua một buổi chiều cùng nỗ lực của Diệp Kiều và Minh Huyền, bọn họ cũng quét xong được hai tầng.

Còn có hai tầng nữa, dọn dẹp xong là có thể về ngủ.

Ngay khi nghĩ đến việc ngủ, Diệp Kiều liền tràn đầy động lực, nàng cầm chổi lên, hướng về phía người bên cạnh hô: "Đi thôi, quét tầng ba trước."

Minh Huyền uể oải cầm cây chổi lên.

Tầng ba chất đầy các loại sách bùa chú, được sắp xếp vô cùng ngăn nắp, theo lời đồn đoán từ ngoại giới, phần lớn sách giới tu chân đều nằm trong Tàng Thư Các của ngũ đại tông môn. Diệp Kiều cầm lấy một quyển, tùy ý lật xem, hỏi: "Những cuốn sách này đến từ đâu?"

Minh Huyền liếc nhìn cuốn sách trên tay nàng, nhàn nhạt giải thích: "Nghe nói tất cả chúng đều là từ đồng lứa* của vị sư tổ kia, sau đó được lưu truyền từ đời này sang đời khác."

*cùng một thế hệ, tuổi sàn sàn nhau

"Mỗi quyển sách ở Tàng Thư Các đều là bản sao độc nhất vô nhị*."

*chỉ có một, không có cái thứ hai

"Chỉ có đệ tử chân truyền của mỗi tông môn mới có thể vào Tàng Thư Các. Ngoại môn và nội môn đến tư cách quét tước ở đây cũng không có."

Diệp Kiều xem hắn ba hoa chích choè, vươn tay, tò mò chỉ vào một trang trong cuốn sách, "Ngự hỏa phù này có tác dụng gì?" Trông khá là có giá trị.

Minh Huyền nhíu mày, nhìn vào phù văn trên đó, hồ nghi: "Một kiếm tu như ngươi hỏi cái này để làm gì?"

Diệp Kiều thậm chí không chớp mắt, há mồm liền nói: "Ta mặc dù là kiếm tu, nhưng đối với phù tu, ta tự nhiên có hứng thú, đặc biệt là sau khi nghe nói giới tu chân có một vị thiên tài như nhị sư huynh đây, ta lại càng thêm có hứng thú."

Sau khi nàng đem mấy lời có cánh nói ra, thần sắc lạnh nhạt của Minh Huyền cũng không thể duy trì được nữa.

Dù sao cũng là lần đầu làm sư huynh, ai mà không thích cảm giác được sư muội sùng bái, dưới ánh mắt "ngưỡng mộ" của Diệp Kiều, hắn không khỏi hắng giọng, "Vậy ngươi xem cho kĩ, ta sẽ chỉ dạy một lần."

Minh Huyền lấy một cây bút lông, rồi vẽ lên giấy Tuyên Thành trắng như tuyết.

Tốc độ vẽ bùa của hắn không chậm, may là Diệp Kiều có trí nhớ tốt, nếu không sẽ rất khó để nhìn thấy bất cứ thứ gì từ những phù văn cuồng dã không câu nệ kia.

"Đây là ngự hỏa phù." Phù chú ở đầu ngón tay thiếu niên đốt lên một ngọn lửa nhàn nhạt, giống như có ma lực, nhiệt độ trong nháy mắt tăng lên.

Diệp Kiều nhìn chằm chằm, cảm thán, "Thật thần kỳ."

Đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy phù tu chính thống vẽ bùa.

"Đương nhiên." Minh Huyền vô cùng đắc ý, linh hỏa trên đầu ngón tay không ngừng lay động, bộ dạng lúc này giống như tiểu hài tử đang cố hết sức chờ người lớn khen ngợi.

Diệp Kiều thực lòng khen ngợi: "Oa, thật lợi hại quá đi."

Minh Huyền được khen có chút đắc ý, "Nếu ngươi muốn học, ta có thể dạy ngươi."

Mới nói vài câu, Diệp Kiều đã lừa hắn đến cái quần cộc cũng không còn.

Đừng hỏi vì sao, câu trả lời chính là chỉ với ba câu nói đã khiến thiên tài phù tu dạy ta vẽ bùa.

Diệp Kiều: "Cảm ơn sư huynh, có điều hẳn là không cần."

Nàng đã nhớ kỹ.

Diệp Kiều cầm bút lên, dựa theo cách thức hắn dạy vẽ lại một lần, trên giấy linh hỏa bốc cháy, ngọn lửa yếu ớt run rẩy, phảng phất giây sau sẽ tắt.

Minh Huyền sửng sốt, không ngờ nàng một lần liền thành công, hắn kinh hoảng mà ngăn cản: "Chờ đã... linh hỏa có thể động."

Sau khi Minh Huyền nói xong, Diệp Kiều còn chưa kịp vui mừng vì mình đã thành công, liền trơ mắt nhìn linh hoả trên lá bùa đột nhiên bùng cháy.

Minh Huyền vội vàng tránh sang một bên, nhưng giá sách phía sau không may mắn như vậy.

Linh hoả bùng lên cháy lan ra rộng, khuôn mặt của Diệp Kiều đen kịt.

Ngay khi ngọn lửa lan rộng, Minh Huyền lanh lẹ ngưng tụ đại thủy cầu ném qua, nhanh chóng dập tắt linh hoả.

"Diệp Kiều, Minh Huyền!!!"

Lửa vừa được dập tắt, hắn còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì sau lưng đã vang lên tiếng rống giận của quản sự.

Xong đời.

Toang rồi. (⊙_⊙)

Đây là ý niệm duy nhất trong đầu hai người lúc này.

Quản sự vô cùng lo lắng chạy tới, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt thì máu sôi lên, râu dựng đứng.

Hắn gầm lên một tiếng đầy bất lực cùng tức giận, "Hai người các ngươi chơi với lửa trong Tàng Thư Các làm gì? Có phải điên rồi không?"

"Hay là hai người các ngươi có ý kiến

gì với lão phu?"

Quản sự suýt chút nữa tức giận đến phát ngất, một cái cũng đành nhịn, kết quả lại còn là lập đội gây án?

Minh Huyền chột dạ, "Không có."

Đầu sỏ gây tội càng ngoan ngoãn: "Không dám."

"Không dám." Quản sự tức giận cười: "Vậy ngươi còn định đốt Tàng Thư Các sao?"

Đám cháy lan rộng chỉ trong vài giây, một nửa trong số hơn chục phù thư bị thiêu hủy, một số bị dính vào nhau sau khi bị nước dập tắt, thậm chí không nghĩ cũng biết, tất cả đều hỏng rồi đi.

Nhìn thấy cảnh này, quản sự tâm đều rỉ máu.

Diệp Kiều cũng ý thức được mức độ nghiêm trọng của sự việc, trước đó Minh Huyền đã nhiều lần nhấn mạnh rằng những cuốn sách này đều là bản đơn lẻ, bây giờ bị đốt cháy như thế này, không đem nàng đánh chết, thì chỉ có thể xem như quản sự tốt tính.

Cuối cùng cũng là do lương tâm cắn rứt, nàng ngập ngừng một lát rồi hỏi: "Trưởng lão, xin hỏi có lưu ảnh thạch không?"

Nếu là bản đơn lẻ, không thể nào không có chuyện ghi lại, nếu không thật sự xảy ra chuyện, không phải sẽ đau lòng đến chết sao.

Quản sự tức giận đến mức tự véo eo, "Có lưu ảnh thạch thì có ích gì?"

Lưu ảnh thạch chỉ có thể xem một lần, lần thứ hai mở ra liền hoàn toàn vô dụng, hơn nữa thứ này còn rất đắt, xem một lần ai có thể viết ra đây?

Diệp Kiều biết tai họa do mình gây ra không có lý do gì để người khác gánh chịu trách nhiệm, vì vậy nàng ngập ngừng đưa tay ra, "Nếu không, nếu tin tưởng được ta, có thể đưa ta lưu ảnh thạch của mười mấy phù thư này không?"

Nàng bảo đảm: "Ta sẽ chép lại hoàn chỉnh cho ngài."

Minh Huyền tâm tình phức tạp.

Nàng trượng nghĩa vậy sao?

Không đúng...

Đợi đã.

Chép lại tất cả?

Trong lúc nhất thời, ánh mắt của mọi người đều tập trung vào Diệp Kiều.

Khuôn mặt đỏ ửng vì tức giận của quản sự sững sờ trong giây lát, kinh ngạc: "Thật sự?"

Nàng nói: "Đúng vậy."

Quản sự nhìn thấy nữ hài tử mặt mày nghiêm túc, trên mặt không có nửa điểm cợt nhả thường ngày, nguyên bản ngữ khí cứng ngắc cũng thả lỏng vài phần, chợt nhớ tới Đoạn Dự đã nói nha đầu này dường như có bản lĩnh một lần xem qua liền nhớ kĩ.

Giọng quản sự chậm lại, "Một khi đã như vậy, vậy ngươi có thể thử xem."

Hắn đào nửa ngày, tìm được mười mấy khối lưu ảnh thạch, trừng mắt, "Đi cấm địa đi, chép không xong cũng đừng hòng nghĩ ra ngoài."

Diệp Kiều lập tức trả lời rồi chạy đi.

"Còn có ngươi." Quản sự biết chuyện này tuyệt đối có liên quan đến Minh Huyền, "Hai người các ngươi cùng đi, khi nào nàng sao chép xong thì khi đó các ngươi mới được ra."

Minh Huyền vốn tưởng thoát được một kiếp: "..."

——————

"Tiểu sư muội ngươi lại gây chuyện rồi."

Chu Hành Vân thở dài, "Diệp Kiều?"

"Nàng làm sao vậy?"

Đối phương nháy mắt, "Đốt Tàng Thư Các, lại còn là cùng với Minh Huyền đốt. Lợi hại nha."

Chu Hành Vân: "..."

Chỉ trong một đêm, sự việc Diệp Kiều cùng Minh Huyền lửa đốt Tàng Thư Các đã lan truyền khắp tông môn.

Có thể nói, nàng mặc dù không ở giang hồ, nhưng giang hồ đều tràn ngập truyền thuyết của nàng.