Chương 10: Không ngủ nữa, nàng muốn đi kéo lông dê

Diệp Kiều chép xong toàn bộ phù thư đã là hai ngày sau, Tiết Dư và Minh Huyền có liên quan không lớn đến chuyện này, Ngọc quản sự cũng không làm khó họ, vẫy vẫy tay để họ đi.

Người duy nhất bị lưu lại là Diệp Kiều.

"Đều đã chép xong?"

"Chép xong." Nàng gục đầu xuống, cảm thấy cơ thể như bị khoét rỗng.

Ngọc quản sự đảo mắt nhìn một lượt, sau đó khóe miệng giật giật, không thể không nói chữ Diệp Kiều đúng là độc nhất vô nhị, thảm thương không nỡ nhìn.

Nhưng hắn cũng không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể tìm mấy đệ tử viết chữ đẹp, để hôm khác chép lại.

Hắn liếc nhìn Diệp Kiều, "Đi theo ta."

Diệp Kiều nghe lời đi theo, Ngọc quản sự dẫn nàng đi một đường xoắn ốc thật dài lên tầng ba, đống phù thư lộn xộn trước đó giờ đã được sắp xếp lại ngay ngắn, sau khi đem số sách còn thiếu đặt lên kệ, hắn lại ngồi xổm xuống, không biết từ đâu lấy ra mấy quyển tàn thư.

Trang giấy ố vàng trông mỏng manh yếu ớt, Ngọc quản sự cẩn thận cầm cuốn sách lên, trầm giọng nói: "Giúp một chút được không? Tiểu nha đầu."

Diệp Kiều cơ trí không có đáp ứng, chỉ nói: "Là việc gì?" Việc này xem ra người bình thường không giúp được, nàng cũng không muốn ôm thêm phiền phức, nếu có thời gian làm mấy chuyện này thì không bằng đi ngủ còn hơn.

Ngọc quản sự nhìn thái độ cẩn trọng của nàng, nhất thời không nói nên lời.

Hắn rốt cuộc minh bạch, tiểu quỷ này căn bản không đi theo kịch bản bình thường, những đệ tử khác nghe được chuyện như vậy, đã vội vàng đồng ý, làm gì sẽ hỏi nhiều như vậy.

"Mấy quyển tàn thư này là do tổ sư gia Trường Minh Tông chúng ta lưu lại cho hậu bối học tập." Hắn nói: "Bên trong ghi lại rất nhiều phương thức luyện đan thượng cổ."

Diệp Kiều nghe hắn thao thao bất tuyệt, tựa hồ còn đang nhớ tới hồi ức huy hoàng của Trường Minh Tông, đành phải ngắt lời hắn: "Vậy quản sự, ngài muốn ta làm gì? Bình thường giờ này ta đã ngủ rồi."

Ngọc quản sự bị ngắt lời lần nữa không hài lòng trừng mắt nhìn nàng, "Tổ sư của chúng ta là một trong số ít người trong giới tu luyện có thể kiếm đan lưỡng đạo song tu."

"Những tàn thư mà người để lại, tùy tiện lan truyền ra đều có thể khiến tu sĩ trong giới tranh giành cướp đoạt."

Diệp Kiều: "Ồ."

Ngọc quản sự nói: "Nếu ngươi có thể xem lưu ảnh thạch chép lại sách, vậy tàn thư viễn cổ hẳn là không thành vấn đề đi?"

Diệp Kiều, người được giao nhiệm vụ nguy cấp lúc này trán đầy hắc tuyến, không nhịn được nhắc nhở: "Quản sự, ta là người, không phải thần."

Tàn thư thượng cổ, nàng xem xong hải thức còn không phải sẽ bị ép khô sao?

Ngọc quản sự trầm ngâm một lúc, "...Vậy ý ngươi là?"

"Đọc sách cũng được, nhưng phải trả thêm tiền." Nàng nghiêm túc nói: "Dù sao thì thời gian ngủ của ta cũng rất quý giá."

Nhắc đến tiền, Ngọc quản sự liền đen mặt, nàng còn không biết tình trạng của Thường Minh Tông sao? Nghèo đến nỗi không có gì ăn, tiền đâu ra mà đòi.

"Ta có thể cho ngươi một lọ đan dược." Sau khi suy nghĩ, xét thấy Diệp Kiều là một người tương đối nổi loạn, hắn cũng lo lắng nàng sẽ bỏ gánh không làm nên miễn cưỡng nói.

Hắn là quản sự của Tàng Thư Các cũng đồng thời là quản sự bên Đan Phong Các, vẫn có quyền được lấy một số đan dược của tông môn.

Diệp Kiều thu hồi ý cười, xua tay: "Quên đi, ta lựa chọn không làm."

Nàng ghét nhất là đọc sách, đương nhiên, nếu có tiền thì lại là chuyện khác.

Không có tiền, nàng cần một lọ đan dược làm gì?

"Ta đi ngủ đây." Thiếu nữ nói rồi định đi ra ngoài.

"Chờ một chút." Thấy nàng muốn rời đi, Ngọc quản sự luống cuống, vội vàng bổ sung: "Thêm hai bình."

Diệp Kiều ngáp một cái, thần sắc uể oải, "Quên đi, để dành thời gian đó ta ngủ thêm được một giấc."

Ngọc quản sự nghiến răng nghiến lợi: "Quay lại."

Hiển nhiên hắn cũng dần ý thức được, không cho nàng thứ gì đáng giá, nha đầu này tuyệt đối sẽ không dễ dàng thỏa hiệp.

"Chỉ cần ngươi sao chép lại nguyên văn những cuốn sách cổ này, Dược Các linh đan tùy ngươi chọn lựa."

Đây đã là sự nhượng bộ lớn nhất của Trường Minh Tông vắt cổ chày ra nước*.

*keo kiệt, bủn xỉn

Diệp Kiều quyết đoán thu lại bước chân, cười xán lạn: "Thành giao."

Ngọc quản sự: "..." Hắn có cảm giác như mình bị lừa.

Bọn họ không ai dám tùy tiện mở ra tàn thư thượng cổ, thứ này rất mỏng manh, một khi mở ra, trong thời gian một chén trà, liền sẽ hóa thành tro tàn.

Diệp Kiều liền không có nỗi băn khoăn này, nàng thần thức tham nhập, một lần nữa mở mắt ra trời đất đã quay cuồng, cảnh vật trước mắt dần dần trở nên xa lạ, nhìn cách bày trí xung quanh, vẫn là Tàng Thư Các nhưng không có hoa lệ như bây giờ.

Khi đến gần, nàng nhìn thấy một lão nhân đang luyện đan.

Miệng còn không ngừng lải nhải.

"Khổ Ngải thảo, Ninh U hoa... aiz. Đã nghèo không có gì ăn, đói sắp chết rồi mà vẫn còn muốn luyện đan a." Hắn nhéo eo cười lạnh hai tiếng, "Đợi chừng nào lão phu giàu rồi sẽ về nhà nuôi heo."

Diệp Kiều: "..." Không ngờ tới lão tổ của Trường Minh Tông còn rất có lý tưởng.

Nói thật, nếu không phải không có điều kiện, nàng cũng muốn về nhà nuôi heo.

Mặc dù lão nhân lẩm bẩm trong miệng, nhưng động tác trên tay một khắc cũng không có dừng lại, hắn ngưng tụ đan dược, sàng lọc linh thảo, động tác liền mạch lưu loát.

Cuối cùng, trong tay hắn kết một loại ấn chú phức tạp, phù đan ấn phù rực rỡ ánh vàng trôi nổi chui vào trong lò luyện đan, ước chừng qua một chén trà, nắp lò bị bật ra, xung quanh bao phủ bởi làn khói trắng, những viên đan dược nằm trong lò tròn trịa nhẵn nhụi, thực mỹ mãn.

Diệp Kiều ngồi xếp bằng ngay bên cạnh, quan sát từng bước trong quá trình luyện đan của đối phương, cẩn thận ghi chép động tác kết ấn rồi mới cất bước rời đi.

Xem xong tàn thư này, đầu óc nàng liền ong ong.

Cảm thấy có chút ghê tởm, buồn nôn.

Diệp Kiều định thần lại, cúi đầu phát hiện máu mũi lại chảy, nàng yên lặng lau đi vết máu, hơi suy tư, cầm bút lên chép phương thức luyện đan, không khó để nhớ, hơn nữa mỗi lần luyện đan đều có nhân vật thị phạm giống như xem TV, so với học thuộc lòng vẫn dễ dàng hơn nhiều.

Một lúc sau, cô ấy cao giọng: "Xong rồi."

"Chìa khóa."

Diệp Kiều vươn tay đòi chìa khóa của Dược Các bên kia, sắc mặt thiếu nữ sau một chuyến như vậy có chút tái nhợt, nhưng tinh thần vẫn rất tốt, Ngọc quản sự ném cho nàng chiếc chìa khóa, đại khái vẫn là lo lắng đột ngột lăn ra chết, lương tâm phát hiện nhắc nhở nàng một câu: "Ghé Dược Các xong, ngươi tốt hơn hết vẫn nên đi ngủ đi."

Diệp Kiều ăn một viên bổ thần đan Tiết Dư cho, rồi chậm rãi bước ra khỏi Tàng Thư Các.

Ngủ?

Không ngủ, nàng muốn đi kéo lông dê*.

*chiếm tiện nghi, chiếm lợi

Đan Phong Các đan dược nhiều đến mức nhìn hoa cả mắt, mặc dù Diệp Kiều đã đọc qua không ít tàn thư, nhưng hiểu biết của nàng đối với đan dược vẫn lơ mơ, cái biết cái không.

Nhưng không sao,nàng không hiểu nhưng Tiết Dư hiểu, vì vậy Diệp Kiều hào hứng chạy đến nơi ở của Tiết Dư, gõ cửa.

"Tam sư huynh, chúng ta đi Đan Phong Các đi."

Thiếu nữ ngẩng đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn có chút tái nhợt, trên chóp mũi còn có vết máu, nàng không để ý lau đi.

Bãi lạn không có nghĩa là nàng không tiến bộ.

Lạc hậu sẽ phải bị đánh, câu nói của lãnh tụ vĩ đại lúc nào cũng đúng.

Tiết Dư nhìn nàng không khác gì một linh hồn lang thang, khóe miệng giật giật.

Đây là gì? Sắm vai nữ quỷ?

"Buổi tối đến Đan Phong Các làm gì?"

Diệp Kiều có chút ngượng ngùng chớp mắt, "Ngọc quản sự đưa chìa khóa Dược Các cho ta, nói là vì cảm kích ta đã giúp sao chép tốt những quyển tàn thư kia, đan dược trong Dược Các có thể lấy tuỳ ý. "

Tiết Dư nhướng mày, lão bủn xỉn đó cho nàng chiếm lợi như vậy, là chuyện hiếm có gì đây, "Không thành vấn đề, sư huynh ta dẫn ngươi đi chọn, tận lực làm thịt hắn." Đan tu chính là công việc kiếm ra tiền nhất, Ngọc quản sự khẳng định có không ít đồ tốt.

Sau khi hai sư huynh muội bọn họ lấy được chìa khóa, lập tức chạy tới Đan Các, chỉ chọn loại đắt tiền.

"Cái này có thể bổ sung linh khí."

"Cái này có thể chữa lành vết thương."

"Còn có cái này..."

Hai người giống nhau tiểu quỷ đi vào làng, lựa những thứ đáng giá càn quét một lượt.