Chương 11: Ta ở Trường Minh Tông bị sư muội tra tấn đến điên rồi

Sau khi càn quét xong Đan Phong Các, Diệp Kiều mang theo cả đống đan dược trở về, này nhưng khổ cho phong chủ của Đan Phong, hắn trơ mắt nhìn tiểu nha đầu này cùng tam sư huynh của mình nhảy nhót tung tăng, cơ hồ lấy đi một phần mười số đan dược quý giá.

Mấu chốt là, tiểu quỷ này vẫn là cái nhạn quá rút mao*, lúc đi ngang qua dược điền của hắn còn lấy đi rất nhiều linh thảo.

*đánh cướp quá mức

Phong chủ Đan Phong đau lòng, tim hắn muốn rỉ máu, muốn một cước đá bay hai cái chân truyền này ra ngoài.

May mà cuối cùng vẫn kìm lại được.

Hắn liều mạng tẩy não bản thân: Chân truyền nhà mình, là hy vọng của Trường Minh Tông trong tương lai, không thể đá, không thể đá...

Tiết Dư lăn lộn cùng nàng đến tối, lại còn đưa tiểu sư muội đến tận sân của nàng, cũng không biết tại sao, vừa bước vào tiểu sư muội trong viện, liền có cảm giác linh khí ở đây quá mức nồng đậm.

Tiết Dư nhìn cách bày trí xung quanh, bởi vì không phải là phù tu, hắn cũng không rõ tình huống cụ thể là như thế nào, với bổn phận của một sư huynh, hắn nhắc nhở: "Sư muội, linh khí ở nơi này phải dày đặc hơn so với những nơi khác."

Nếu một hai phải nói thì là không thua gì linh khí trong cấm địa.

Tiết Dư chỉ có thể cho rằng sư muội vận khí tốt, được phân vào một sân có linh khí nồng đậm, hắn tận tình khuyên bảo nàng: "Nơi này thiên thời địa lợi, sư muội nên luyện tập chăm chỉ hơn mới đúng, chỉ còn nửa năm nữa là đến đại hội tông môn rồi."

Diệp Kiều suy tư gật đầu: "Huynh nói đúng."

Tiết Dư vui mừng chưa đến ba giây, liền thấy sư muội thân ái của hắn nghiêm mặt nói: "Nhưng triết học gia vĩ đại từng nói, đúng mười giờ nhất định phải đi ngủ, nếu không sẽ không tốt cho sức khỏe."

Sau đó nàng an ổn nằm lên trên giường, chắp tay: "Ngủ ngon, tam sư huynh."

Ba dấu chấm hỏi lớn hiện lên trong đầu Tiết Dư, triết học gia là ai?

Chờ đã, này liền đi ngủ?

Một lúc lâu, nhìn Diệp Kiều nhắm mắt lại, an tĩnh như đã ngỏm, hắn nghiến răng nghiến lợi cười nói: "Ngủ ngon, sư muội."

Sáng sớm hôm sau, lúc Diệp Kiều đang đi đến nhà ăn ăn cơm, trên đường tình cờ gặp mấy tiểu sư đệ của Đan Phong.

Hai người ngồi đối diện với nàng, thản nhiên trò chuyện.

"Ta mới luyện được hai viên đan dược, không bằng hôm nay xuống núi lén đi bán đi?"

Một sư đệ khác vui vẻ đáp ứng: "Được nha, hai viên đan dược bán đi có thể kiếm được hai trăm linh thạch trung phẩm, đến lúc đó ta sẽ không phải ăn bánh bao nữa."

Dù là nhà ăn của ngoại môn hay nội môn của Trường Minh Tông, lần nào cũng chỉ có bánh hấp, chính nàng cũng không chịu nổi.

Diệp Kiều trong lòng khẽ động, "Đan tu đều kiếm tiền như vậy sao?"

Trường Minh Tông có quy định cấm đệ tử lén lút bán bùa, đan dược, nhưng cái gì cũng sẽ có kẽ hở để luồn lách, sẽ không có ai mỗi ngày nhìn chằm chằm ngươi, các trưởng lão cũng đều mắt nhắm mắt mở cho qua.

Diệp Kiều nghĩ đến thành quả chiếm được của mình ngày hôm qua, khó trách phong chủ Đan Phong đau lòng đến vậy.

Hai đệ tử nội môn đều không biết nàng, nhìn thấy huyền kiếm bên hông nàng, liền tưởng nàng là kiếm tu nào đó của nội môn.

"Đúng vậy, trên lý thuyết mà nói, chỉ có kiếm tu các ngươi là nghèo, đan tu chúng ta, một lọ Hồi Linh Đan trung phẩm có thể bán được ba trăm viên linh thạch thượng phẩm."

Nam tử có chút ngượng ngùng nói: "Nhưng tu vi của chúng ta bây giờ thấp, không luyện được Hồi Linh Đan, trong tông môn xem ra cũng chỉ có Tiết sư huynh mới có thể luyện được."

Trái tim của kiếm tu nghèo Diệp Kiều lặng lẽ bị đâm một đao.

Nhưng nàng bây giờ đã không giống lúc đầu, hiện tại nàng cũng có không ít đan dược, đan dược thượng phẩm nàng cướp được cũng không ít.

Chỉ là Đan Phong đan chắc chắn không thể đem đi bán, dù sao cũng đều là đồ hiếm. Ngay cả khi muốn bán cũng phải là bán đan chính mình luyện ra.

Diệp Kiều hôm qua đã nhớ kỹ phương thức luyện chế thượng cổ đan, nàng nghĩ có thể thử nó một lần.

Có vẻ như đan tu chính thống luyện đan đều phải dùng đến đan lô*, vì vậy Diệp Kiều thành khẩn đi hỏi thăm hai đan tu giá cả của đan lô.

*lò luyện đan

Sau khi biết được một đan lô tốt một chút đều có giá hơn một vạn linh thạch thượng phẩm, nàng trưng ra vẻ mặt của ông lão xem điện thoại trên tàu điện ngầm.

Quấy rầy rồi.

Sau khi Diệp Kiều ăn xong, nàng quyết định tay làm hàm nhai, nàng đến nhà ăn xin bác gái ở đó một cái nồi sắt lớn, dù sao thì cái gì không thể dùng để luyện tập? Nồi to cũng là cái nồi!

Đã là con người thì không thể theo chủ nghĩa loài.

Mới không phải do nàng nghèo.

——————

Trở lại trong viện, nàng chuẩn bị cái nồi lớn, sốt sắng vẽ ra một cái hỏa phù, đan tu đều là Hỏa linh căn tự có linh hỏa, mà nguyên chủ lại là lôi linh căn, ở tu chân giới xem như tương đối hiếm thấy. Tạm thời vẫn chưa có ai biết được cụ thể công dụng của lôi linh căn, vì vậy nó liền được xếp vào loại phế linh căn.

Diệp Kiều là một tu sĩ nửa vời, nàng đương nhiên cũng không hiểu, trong đầu nàng bây giờ chỉ toàn nghĩ làm sao để kiếm tiền.

Khi ngọn lửa bùng lên, nàng ném linh thảo lấy được từ Đan Phong lên không trung.

Sau đó bắt chước động tác của lão nhân trong tàn thư, ngón tay biến hoá, dùng thần thức nghiền nát luyện hóa linh thảo, cuối cùng làm ra cũng không sai biệt lắm, liền dung hợp kết đan ấn.

Chín đan ấn xoay chung quanh, Diệp Kiều thu lại thần thức, dung hợp lại định hình, ở bước điều hương cuối cùng, nàng suy nghĩ một chút.

Nàng đã chọn hương vị bún ốc yêu thích nhất của mình.

Tuy nhiên, sau khi mở nắp nồi, đáng lẽ phải có chín viên đan dược, nhưng bây giờ không biết làm sai bước nào, lại biến thành một viên đan dược lớn màu vàng.

Diệp Kiều lần trước nhìn qua đan dược do tam sư huynh luyện chế, mỗi viên đều tròn sáng như ngọc, trắng nõn căng mọng.

Cái này của mình...

Nhìn thế nào cũng thấy thừa dinh dưỡng.

Chẳng lẽ là vì được luyện trong nồi lớn nên nó cứ tùy tiện biến lớn? Nàng trầm ngâm nhìn đan dược biến dạng trong nồi, có chút lo lắng không biết với cái diện mạo này liệu có bán được không.

"Làm người không thể quá hơn thua." Diệp Kiều nói với chính mình, nàng chỉ có thể tự an ủi mình như vậy, "Ít nhất cái này có thể ăn được ...Đi?"

Nàng trước kia từng là sát thủ phòng bếp ở hiện đại, vậy mà bây giờ có thể luyện thành công trong một lần, Diệp Kiều không nhịn được tán thưởng bản thân.

Nàng quả thực là một thiên tài.

Đan dược do Diệp Kiều luyện chế được là học từ tổ sư gia của Trường Minh Tông trong tàn thư, gọi là tôi linh đan, nghe nói có thể tôi luyện linh khí, nên biết linh khí càng tinh khiết, phá kính càng có chỗ tốt, nhưng để giữ cho linh khí tuyệt đối tinh khiết, chỉ có thể luyện đi luyện lại nhiều lần, loại đan dược này có thể tiết kiệm rất nhiều thời gian và công sức rèn luyện linh khí.

Đây quả thực là tin vui cho những người lười biếng.

Diệp Kiều nóng lòng muốn chạy ra ngoài tìm người thử.

Người đầu tiên nàng nhắm đến chính là Tiết Dư.

Trong số bốn vị sư huynh, Tiết Dư là người có tính tình tốt nhất, Diệp Kiều nghe nói hắn đang trong khoá luyện đan, gấp gáp muốn tìm hắn.

Vào lúc này, Tiết Dư đang dạy cho mấy sư huynh muội trong nội môn làm thế nào để luyện đan tốt hơn, tránh khả năng thất bại.

Hắn nói: "Điều quan trọng nhất khi luyện đan là duy trì tâm bình khí hoà*."

*trạng thái bình tĩnh hoà nhã

"Trong lúc thi đấu sẽ có người ác ý can thiệp, tâm sẽ bị làm phiền. Lúc này, điều chúng ta nên làm là làm lơ họ."

"Giống như ta vậy." Tiết Dư vừa nói vừa làm mẫu cho họ thấy, toàn bộ động tác đều nhịp nhàng và có trật tự.

Mấy sư huynh muội chống cằm thán phục, "Tam sư huynh thật lợi hại."

"Không hổ là chân truyền!"

Vào thời điểm Diệp Kiều bước vào, Tiết Dư đang luyện đan, nàng mỉm cười ngoan ngoãn với sư huynh, "Sư huynh! Ta mang tới cho huynh đồ tốt."

Nàng vươn tay ra, lục lọi túi không gian lấy ra đan dược do chính mình luyện chế.

Mùi bún ốc nồng nặc nhanh chóng khuếch tan, bàn tay luyện đan của Tiết Dư hơi dừng lại, không để ý đến nàng, tiếp tục chuyên tâm vào việc của mình.

Thấy vậy, Diệp Kiều cũng không quấy rầy hắn, tự mình cầm lấy đại đan dược, chán nản nhìn hắn tu luyện.

Nàng phát hiện thủ pháp của nàng cùng Tiết Dư không quá giống nhau.

Hơn nữa chỉ kết ba đan ấn.

Diệp Kiều còn chưa kịp thắc mắc tại sao số ấn đan của hai người lại khác nhau, giây tiếp theo nàng liền nghe thấy tiếng nôn mửa.

"Nôn..." Tiết Dư che miệng, không thể duy trì bộ dáng phong vân khinh đạm được nữa, run rẩy mở miệng: "Tiểu sư... oẹ..."

"Ngươi đem đống đan dược kia ra xa một chút đi."

Hắn không thể hình dung cái thứ đó là đan dược được, trừ phi nó thật sự giống.

Lời vừa dứt, đan lô liền sôi trào, một giây sau liền "Bùm" một tiếng, đan lô hoa lệ nổ tung.

Tiết Dư luyện đan nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên bị huân đến nổ lò, chậm rãi phun ra một ngụm khói đen, "Tiểu sư muội..."

Ngươi thật tàn nhẫn...

Diệp Kiều đồng cảm với hắn ba giây, sau đó trìu mến vuốt mái tóc xù của hắn, tiếp tục đem một đống đại đan dược đến trước mặt hắn, bắt đầu hồ ngôn loạn ngữ: "Sư huynh, ngươi có muốn thử không? Nếu không tệ, ta cảm thấy nó hẳn khá là ngon."

Tiết Dư sâu kín dựng thẳng một ngón tay, tỏ vẻ tán dương nàng.

Rồi từ trong miệng tiếp tục phun ra khói đen, ha hả...

"Ta không ăn." Hắn yên lặng rơi lệ: "Ngươi ăn đi. Tiểu sư muội."

Cảm ơn ngươi đã mời, ta trạng thái tinh thần không tồi, nhưng ở Trường Minh Tông, lại bị sư muội tra tấn đến điên rồi.

"Diệp Kiều to gan!" Triệu trưởng lão nghe thấy động tĩnh vội vàng chạy tới, ngửi được mùi hôi thối nồng nặc, con ngươi run lên, hắn bịt mũi, chính trực mà lớn tiếng nói: "Sao ngươi dám nấu phân trong lớp!"

Bản thân hắn không ưa mấy kiểu đệ tử làm việc không đàng hoàng như Diệp Kiều, ha ha ha, hiện tại rốt cuộc bắt được rồi!

Diệp Kiều: "..."

"Trưởng lão có thể không yêu, xin đừng nói lời cay đắng." Nàng yên lặng ôm đan dược, tốt xấu gì cũng là đan dược đầu tiên nàng luyện ra, làm thế nào lại có thể dùng loại từ ngữ không văn minh như này để miêu tả chứ?

Triệu trưởng lão bị mùi bún ốc xộc đến phải bịt miệng mũi, lời ít mà ý nhiều: "Đi ra ngoài."

Diệp Kiều lăn ra ngoài, đem đại linh đan bẻ đôi ra, đưa cho Tiết Dư một nửa: "Tam sư huynh, nhớ sau khi ăn xong cho ta ý kiến."

"Tạm biệt."

Nàng cũng không quay đầu lại, chạy.

Tiết Dư nhìn đan dược trong tay, vẻ mặt thống khổ.

Anh bịt mũi, căng da đầu lấy một miếng nhỏ ăn, quay đầu lại "Oẹ".

"Tiểu sư đệ, ngươi lại đây." Tiết Dư hít một hơi thật sâu, ra hiệu cho Mộc Trọng Hi vừa mới bước vào lớp, cười hiền lành: "Nào, tiểu sư muội luyện vài viên đan, ta chia cho ngươi một ít."

Có câu nói rất hay, thay vì một mình đau khổ, sao chúng ta không cùng nhau đau khổ.

Mộc Trọng Hi: "Thiệt hay giả?"

"Tiểu sư muội còn có thể luyện đan?" Hắn cảm thấy đối phương là đang nói đùa đi, tiểu sư muội không phải là kiếm phù song tu sao?

Sao vẫn còn có thể luyện đan chứ?

Mộc Trọng Hi cũng không nghĩ nàng có thể luyện đan, chỉ cho rằng hắn đang đùa giỡn nên không chút đề phòng, đem đan dược mà Tiết Dư đưa cho một ngụm nuốt xuống.

Một phút sau.

Hắn yên lặng cúi xuống: "Oẹ." Cái vị gì đây trời!

——————

Bên kia, Diệp Kiều đang không ngừng đi tìm Minh Huyền, "Nhị sư huynh, Nhị sư huynh, mọi người đem cho huynh ấm áp đây."

Minh Huyền đang nghiên cứu cách vẽ bạo phá phù, đột nhiên bị một cục màu vàng chiếm lấy tầm mắt, anh giật mình: "Đây là cái gì?"

Diệp Kiều: "Đan dược nha."

Khi Minh Huyền nghe đó là đan dược, ngửi lại lần nữa, phản ứng đầu tiên là: "Tiết Dư hận ta đến vậy sao? Nghiên cứu ra loại vũ khí hoá sinh này để đầu độc ta."

Được rồi, hắn biết ngay tiện nhân Tiết Dư kia không có ý gì tốt mà!

Diệp Kiều trầm mặc vài giây: "Là ta luyện."

Minh Huyền nhất thời lúng túng, nỗ lực cứu vớt: "Ồ, là như vậy a... Ha ha, ta liền biết Tiết Dư tên phế vật này tuyệt đối sẽ không luyện được đan dược lớn như vậy."

Nàng đây là đang định dùng thứ này độc chết ai sao?

Sau khi sửa lời, Minh Huyền dưới ánh mắt sáng quắc của tiểu sư muội, không còn cách nào khác chỉ có thể căng da đầu nuốt xuống.

Một lúc sau, tập thể ba người: "...Oẹ"