Chương 13: Lần đầu tiên giao phong cùng nữ chủ vạn người mê

"Đó là đệ tử chân truyền của ngũ đại tông môn. Ahhh, nhìn y phục tựa hồ là đệ tử Nguyệt Thanh Tông."

"Hâm mộ thật, kia chính là tiểu sư muội mới thu nhận của Nguyệt Thanh Tông, quả là chúng tinh phủng nguyệt*, ai~, lần đầu tiên ta được chính mắt nhìn thấy một đệ tử chân truyền."

*(tiếng Trung: 众星捧月): Trăng sao vây quanh, ý nói luôn được che chở, là cái rốn của vũ trụ

"Thôi quên đi, ngươi không thấy mấy cái vị sư huynh của nàng luôn đem nàng bảo hộ như tròng mắt à? Chúng ta không thể trêu vào, vẫn nên tránh xa một chút. "

Diệp Kiều nghe thấy trong đám đông tranh luận, liền nhón chân nhìn qua.

Thân váy màu xanh nhạt thêu tên của chân truyền, rất phong cách và bắt mắt.

Nàng vội vàng chọc chọc Mộc Trọng Hi đang xem náo nhiệt, thoáng thấy bóng dáng của Vân Thước, "Ngươi có nhìn thấy nử tử đó không?"

Trong số các nam phụ trong tiểu thuyết, Mộc Trọng Hi là người gục ngã trước nữ chủ sớm nhất, cái tên ngốc này không có đầu óc, bị nữ chủ đùa giỡn trong lòng bàn tay.

Có thể là Vân Thước cảm thấy phá huỷ một thiêu kiêu trời sinh kiếm cốt tương đối có cảm giác thành tựu, Mộc Trọng Hi về sau liền bị ngược đãi thê thảm.

Diệp Kiều trước kia đọc tiểu thuyết đã có mấy lần cảm thấy đồng cảm với con cún con này.

Mộc Trọng Hi theo bản năng nhìn về hướng nàng chỉ.

Một thân lam y, là một nữ tử.

Làm sao vậy?

Diệp Kiều rút huyền kiếm bên hông, hất cằm lên, nói với đôi mắt trong veo: "Tứ sư huynh, ngươi đã từng nghe qua một câu nói chưa?"

"Câu gì?" Mộc Trọng Hi lần đầu được Diệp Kiều kêu sư huynh bỗng có chút bối rối.

"Trong lòng không có nữ nhân, rút

kiếm tự nhiên sẽ thành thần."

"Trang đầu tiên của kiếm phổ, trước trảm ý trung nhân."

Nàng chỉ về hướng Vân Thước, trên mặt lộ ra vẻ thâm trầm: "Gϊếŧ!"

Mộc Trọng Hi: " ..." Đây là điên rồi à?

Hắn không nói nên lời một phen ấn đầu Diệp Kiều xuống, "Đừng nói nhảm nữa, đi mau lên Diệp Kiều, nếu lại không đi phòng ở khách điếm sẽ bị cướp sạch đấy."

"Khách điếm ở thành Vân Trung còn sẽ cố định tăng giá, ngươi đến càng muộn thì giá càng đắt."

Diệp Kiều nháy mắt thu kiếm: "Cái gì? Vậy các ngươi còn thất thần làm gì, mau lao vào trong."

Nàng không có tiền!

Sau khi chen vào, bốn người tìm một chỗ đứng, Diệp Kiều được bảo hộ ở giữa, các sư huynh ân cần không để cô bị người chèn đến .

Được chúng tinh phủng nguyệt Vân Thước, ngước mắt đánh giá xung quanh, sau đó nhìn thẳng về phía Diệp Kiều, hơi xuất thần.

Diệp, Diệp Kiều sư tỷ?

...Không.

Trong ấn tượng của nàng, Diệp Kiều luôn trầm lặng, hiền lành, bộ dáng không đáng chú ý.

Nếu để mà so sánh, khi nàng nhìn thấy Diệp Kiều lúc đó liền cảm thấy đối phương rất đáng thương, rõ ràng là đệ tử nội môn, nhưng lại giống một con chim sẻ xám xịt không có gì nổi bật.

Mà không phải như bây giờ, khi thiếu nữ tra kiếm vào vỏ mang theo dáng vẻ linh động đầy sức sống mà trước nay đây chưa từng có.

Nhưng diệm mạo của đối phương thì đúng là Diệp Kiều sư tỷ.

Vân Thước ôm phần tâm tư không thể giải thích được này chủ động tiến lên phía trước, "Không biết vị đạo hữu này là tiểu sư muội của môn phái nào?"

Diệp Kiều đang thảo luận với Mộc Trọng Hi xem tối nay ngủ ở phòng nào thì rẻ hơn, nghe thấy giọng nói, nàng ngẩng đầu lên, tình cờ lướt thấy nàng ta, thật không hổ danh là nữ chủ vạn người mê.

Lớn lên thật xinh đẹp.

Dưới cái nhìn trực tiếp của Vân Thước, Diệp Kiều thần sắc bất biến, "Chỉ là một tiểu môn phái, không đáng nhắc đến."

Vân Thước nghe ra nàng đang đáp cho có lệ, đôi môi mím lại, cảm giác uất ức không rõ.

"Ngươi..." Nàng vừa mới mở miệng đã bị một giọng nói cắt ngang.

"Tiểu sư muội." Thiêu niên y phục lam nhạt nhẹ giọng nói: "Đi thôi."

Vân Thước chỉ có thể ngậm miệng.

Sau khi hai người rời đi, Minh Huyền xoa cằm suy tư: "Tiểu cô nương đó là đệ tử chân truyền Nguyệt Thanh Tông mới thu nạp, nghe nói là thiên tài cực phẩm Thuỷ linh căn."

"Đúng vậy, nhưng người bên cạnh nàng là ai vậy? So với ngươi còn ăn diện hơn." Mộc Trọng Hi tò mò hỏi.

Minh Huyền thái dương giật giật, nhẫn nhịn: "Hắn là đại đệ tử chân truyền của Nguyệt Thanh Tông."

"Cùng cấp bậc với đại sư huynh của chúng ta, tự nhiên sẽ kiêu ngạo hơn một chút... "

Diệp Kiều thầm nghĩ.

Kia nàng là tính sai rồi.

Đại đệ tử chân truyền cũng tới rồi, nhưng nàng lại không rủ đại sư huynh.

Đến lúc tranh đoạt linh thực, đội mình chỉ sợ sẽ không chiếm được ưu thế.

Mấy người Nguyệt Thanh Tông bên kia cũng đang nghị luận.

"Bốn người vừa rồi, hai người Kim Đan, một người nửa bước Kim Đan, còn lại một tiểu cô nương đang ở Luyện Khí."

Khi Vân Thước nghe được sư huynh nói, môi bất giác mím chặt, "Đệ tử Kim Đan nhiều như vậy, là đệ tử chân truyền của đại tông môn nào đó cũng tới đây sao?"

Kim Đan a...

Sư huynh của nữ hài bên kia đều có tu vi cao như vậy sao?

Đều là tiểu sư muội trong tông môn nên Vân Thước khó tránh khỏi có tâm lý hơn thua.

"Chư vị đạo hữu." Lúc này, lão bản của khách điếm cao giọng nói: "Các gian phòng khác đã đầy, hiện tại chỉ còn lại thượng phòng."

Người của Nguyệt Thanh Tông không có phản ứng đặc biệt gì, họ là đệ tử chân truyền, họ đương nhiên sẽ ở trong thượng phòng.

Chỉ có thượng phòng mới xứng với thân phận của họ.

Nhưng mà Mộc Trọng Hi lại nhảy dựng lên nói lớn: "Một trăm viên linh thạch thượng phẩm, các ngươi là hắc điếm từ đâu tới?"

Tiết Dư che mặt.

Minh Huyền, người luôn thờ ơ, cũng huých vào khuỷu tay hắn, "Ngươi thật mất mặt."

Chân truyền nhà nào sẽ có cái loại đức hạnh này.

Sư huynh bên cạnh Vân Thước nghe được lời này, hắn ta khinh bỉ chế giễu: "Được rồi. Đừng nghĩ nhiều, bộ dáng nghèo kiết xác này sao có thể là chân truyền của đại tông môn được? Ta nghĩ không chừng là mấy tán tu mấy trăm tuổi mới đạt tới Kim Đan."

Đúng vậy.

Làm gì có chân truyền của đại tông môn nào lại mất mặt như vậy?

Sau khi biết đối phương sống không tốt như mình, Vân Thước không khỏi thở phào nhẹ nhõm.