Chương 14: Nguyệt Thanh Tông bọn hắn có tiền, chứ không có bệnh

Một canh giờ trước khi bí cảnh mở ra, nhóm người Diệp Kiều đã đi đến trước lối vào, khi nàng đến, Tiết Dư nhắc nhở có sương mù trong bí cảnh, nếu hít phải sẽ choáng váng, để tránh bất trắc, nhiều người trước đó sẽ mua pháp khí ngăn sương mù.

Diệp Kiều: "Vậy chúng ta có pháp khí không?"

"Không có." Tiết Dư thành thật trả lời: "Trường Minh Tông không có khí tu*, cũng không có ai biết luyện khí. Nếu muốn thì phải mua từ Thành Phong Tông, bọn họ có nhiều khí tu."

*tu sĩ luyện pháp khí

"Vậy thì cứ như vậy đi vào, không chuẩn bị gì sao?" Tùy tiện như vậy sao?

Trong trí nhớ của Diệp Kiều, nữ chủ mỗi lần đi vào bí cảnh đều có một đống thiên linh địa bảo, pháp khí cùng đan dược, sao đến phiên chính mình lại khó coi như vậy.

Minh Huyền rất thản nhiên nói: "Ngươi nếu nín thở được thì nín thở đi. Không được thì lấy cái gì đó che miệng mũi lại, chỉ là đến lúc đánh nhau sẽ có chút phiền phức."

Diệp Kiều nghe vậy bắt đầu tự hỏi nếu đó chỉ là sương mù, thì có lẽ không khác sương mù vào buổi sáng ở hiện đại là mấy.

Nàng suy nghĩ, tìm một mảnh vải từ túi không gian, dùng huyền kiếm chém xuống, cuối cùng cắt thành hình dạng khẩu trang, gắn thêm dây đeo, có thế nói là hoàn mỹ.

"Đeo vào." Diệp Kiều làm hơn chục cái khẩu trang đề phòng, rồi ném cho ba người còn lại.

Đừng nói, còn rất thích hợp.

Chỉ là bề ngoài quá kỳ lạ, Minh Huyền cầm lấy một cái, tò mò hỏi: "Tiểu sư muội, đây là cái gì?"

Diệp Kiều: "Khẩu trang. "

Ba người họ chưa từng thấy thứ này bao giờ, chỉ cảm thấy nó trông thật kỳ lạ, Diệp Kiều đeo lên làm mẫu, sau đó chỉ cho bọn họ cách sử dụng, trên thế giới này phương pháp nhiều hơn khó khăn trắc trở, không có linh khí có thể đeo khẩu trang.

Mấy người sắc mặt có chút một lời khó nói hết, nhưng dưới ánh mắt sáng lấp lánh của tiểu sư muội, bọn họ cũng không muốn làm nàng mất mặt.

Sau khi cả bốn người đeo khẩu trang, dọc đường đi có không ít người tò mò nhìn họ.

Ăn mặc kỳ kỳ quái quái, còn đang đeo cái gì trên miệng vậy?

Sau khi đến cửa bí cảnh, những môn phái có lai lịch như Nguyệt Thanh Tông lúc này đã lấy ra pháp khí, thiết lập một lá chắn đem bọn họ bao bọc bên trong.

Lần này chỉ có ba trong số năm đệ tử thân truyền của Nguyệt Thanh Tông tham gia, Vân Thước, đại đệ tử Tống Hàn Thanh, và một người cũng không tính là xa lạ.

Tô Trạc.

Diệp Kiều có ấn tượng với Tô Trạc, là tiểu sư đệ lúc trước đâm sau lưng nguyên chủ, nhưng có lẽ vì đeo khẩu trang nên đối phương không nhận ra nàng, tựa hồ nhận ra ánh mắt thăm dò của nàng, Tô Trạc nhíu mày, theo bản năng đứng chắn trước Vân Thước.

Lầm tưởng đó lại là một nữ tu sĩ đang ghen tị với tiểu sư muội hắn.

Tiểu sư muội nhà hắn lớn lên xinh đẹp, có rất nhiều nữ tu nhìn nàng không vừa mắt, Tô Trạc sợ nàng sẽ chịu tổn thương nên lạnh lùng quay đầu nhìn lại.

Bị ánh mắt lạnh lùng của hắn quét qua, Diệp Kiều sờ sờ chóp mũi, trong lòng khẽ tặc lưỡi.

Liếʍ cẩu, liếʍ cẩu đến cuối cùng trắng tay a.

Trong nguyên tác, Tô Trạc cùng lắm chỉ có thể xem là một cái lốp xe dự phòng trung thành, còn không xứng làm nam phụ.

"Vị tiểu hữu này." Một tu sĩ lớn tuổi đi tới, "Miệng ngươi đeo cái gì vậy?"

Đối với bốn người miệng đeo đồ vật kì lạ, hắn không phải là duy nhất người tò mò, có người bắt đầu, những người còn lại tự nhiên háo hức muốn thử, tiến tới hỏi.

"Đây là pháp khí mới luyện chế của Thành Phong Tông sao?"

"Không thấy có linh khí dao động."

"Vậy nó là vật gì?"

Diệp Kiều trong lòng khẽ nhúc nhích, lấy mấy cái khẩu trang còn thừa từ túi không gian, nàng nhếch mép, hơi mỉm cười: "Đây là khẩu trang do ta nghiên cứu làm ra. Tuy không so được với pháp khí, nhưng ở bí cảnh có thể ngăn được nguy hại do sương mù gây ra."

"Thật sao?"

Nói cho cùng, người đến tiểu bí cảnh phần lớn đều là tu sĩ của tiểu môn phái cùng tán tu, không phải ai cũng có thể tài đại khí thô như Nguyệt Thanh Tông lấy ra pháp khí.

Nàng vừa nói ra, mọi người xung quanh bắt đầu sôi nổi.

Diệp Kiều bình tĩnh nói: "Cam đoan không lừa đảo, chỉ cần năm viên linh thạch hạ phẩm, các người mua cũng không có hại, cũng sẽ không mắc lừa."

"Chư vị muốn tới thử xem không?" Nàng vô cùng nhiệt tình.

Mộc Trọng Hi há hốc mồm, trợn mắt nhìn nàng bắt đầu quảng cáo tại chỗ, lúng ta lúng túng: "Tiểu sư muội... ngươi thật lợi hại."

Nếu là hắn, chắc chắn sẽ rất xấu hổ, không thể làm như không có chuyện gì xảy ra đứng trước mặt nhiều người bán hàng như vậy.

Nguyên lai còn có thể như thế này?

Tiết Dư ho nhẹ một tiếng: "Chỉ cần liên quan đến linh thạch, tiểu sư muội đều rất nhiệt tình."

Cuối cùng trước khi bí cảnh mở ra, khẩu trang trong tay Diệp Kiều đã bị đoạt hết sạch, nàng chỉ cố ý giữ lại một ít phòng khi cần đến.

"Đi thôi, bí cảnh mở ra rồi."

Mộc Trọng Hi dẫn đầu bước vào, sau khi bước vào bí cảnh, sương khói mù mịt, tán tu kinh ngạc phát hiện khẩu trang vừa mua thực sự có thể ngăn được khí độc trong sương mù, hơn nữa còn rất có hiệu quả.

Tiết Dư cổ quái sờ vào khẩu trang, kỳ thật hắn có bế khí đan, ban đầu đều là chuẩn bị cho tiểu sư muội, nếu thứ này dùng không được, hắn liền đem đan dược phân cho mấy người.

Bây giờ có vẻ như là không cần đến nữa.

"Ngươi lấy đâu ra nhiều ý tưởng quái đản thế?"

Diệp Kiều không thèm ngoảnh lại đáp: "Trí tuệ của tiền bối."

Cảm ơn sự phát triển của khoa học kỹ thuật.

Tô Trạc nhìn đám đông vây quanh đám người Diệp Kiều, hắn khẽ cười lạnh, khinh thường: "Có chút tiện nghi này cũng chiếm, thật mất mặt."

Vân Thước hiếm khi tán thành gật đầu, nhẹ giọng nói: "Có lẽ là tiểu tông môn, không có tiền. Nữ hài kia... thật đáng thương."

Rõ ràng tuổi so với mình cũng tương đương, nhưng nàng lại phải vì chút linh thạch mà ăn nói khép nép.

Tuy nhiên, sau khi bước vào bí cảnh, cảm giác ưu việt của đám người Nguyệt Thanh Tông dần biến mất, bọn họ tuy có pháp khí hộ thân nhưng chắc chắn linh khí cũng vẫn bị tiêu hao, những người đeo khẩu trang không ai có dấu hiệu trúng độc, có thể thấy hiệu quả rất tốt.

Ngay cả Tô Trạc, người trước đó còn trào phúng, cũng không thể kìm được, "Đại sư huynh, hay là chúng ta đi mua một ít từ họ?"

Dù sao cũng chỉ có là năm viên linh thạch hạ phẩm, cũng cần bỏ ra một chút là đủ rồi.

Tống Hàn Thanh đáy lòng cũng biết cứ tiêu hao linh lực chắc chắn hắn không thể chịu đựng được, vì vậy hắn chỉ có thể hạ mình, đi đến trước mặt Diệp Kiều, ngăn bốn người họ lại.

"Không biết vị đạo hữu này còn thừa cái khẩu trang nào không?"

Diệp Kiều dưới đáy lòng khẽ a một tiếng, nhưng thật ra nàng không nghĩ tới người của Nguyệt Thanh Tông sẽ chủ động lại đây mua đồ: "Có a. Tất nhiên là có."

Tống Hàn Thanh định trả tiền ngay lập tức, vừa định nói nàng đưa cho hắn ba cái, Diệp Kiều lại nói: "Nhưng giá hiện tại khác giá lúc trước."

Cái gì?

Hắn mặt mày không kiên nhẫn, trong lòng nghĩ quả nhiên là vậy.

Người của tiểu tông môn bất cứ khi nào có cơ hội liền mượn gió bẻ măng.

Tống Hàn Thanh hỏi: "Vậy ý của ngươi là?"

Diệp Kiều vươn một ngón tay, "Một trăm linh thạch thượng phẩm."

Lần này ngay cả Tống Hàn Thanh ngẩn cả người.

"Ngươi!" Tô Trạc tức giận tiến lên, "E rằng ngươi chính là nhằm vào chúng ta mà cố ý tăng giá." So với lúc trước, giá của ngươi cao hơn gấp năm mươi lần, nói nàng không cố ý chỉ sợ không ai tin.

Diệp Kiều mân mê chiếc khẩu trang trong tay, bắt gặp ánh mắt tức giận của hắn, giả mù sa mưa nhún vai: "Này, không có đâu, ai bảo chúng ta là tiểu môn phái, không có tiền a. "

Nàng chính là cố ý, lúc trước Tô Trạc đem chuyện Phù Du Thảo báo cho Vân Ngân, sau khi nguyên chủ hao hết tâm tư lấy được linh thảo liền đoạt lấy, nàng không bao giờ có thể quên chuyện đó.

"Ta nghĩ chút linh thạch này đệ tử chân truyền của Nguyệt Thanh Tông chắc cũng không thiếu." Nàng cường điệu cắn xuống bốn chữ "đệ tử chân truyền".

Diệp Kiều phát hiện ra một chuyện rất hay, đó là đám đệ tử chân truyền của đại tông môn rất sĩ diện.

Làm như thể diện có thể ăn được ấy.

Vậy thì đừng trách nàng nhân cơ hội kiếm tiền, dù sao nàng cũng không biết xấu hổ.

Thanh âm của Tô Trạc lập tức tắt, nghẹn lại trong cổ họng, lên không được mà xuống cũng không xong, khiến hắn vô cùng tức giận.

Nguyệt Thanh Tông bọn họ có tiền nhưng không phải là có bệnh.

Một trăm viên linh thạch thượng phẩm đã có thể mua được một lọ đan dược, muốn cái đống này của nàng làm gì?

Nhưng nếu nói không cần, nhiều tán tu đang nhìn như vậy, thì Nguyệt Thanh Tông bọn họ không khác gì tự tát vào mặt mình.

Thần sắc Tống Hàn Thanh sau khi biến hoá một lúc, hắn cuối cùng nhìn về phía Tô Trạc, nói: "Đưa linh thạch cho nàng."

Đại sư huynh đã lên tiếng, Tô Trạc gắt gao cắn răng, chỉ có thể đưa tiền cho nàng.

Khi có được chiếc khẩu trang mỏng, hắn có cảm giác như mọi người xung quanh đều đang cười nhạo mình.