Chương 15: Phép nhân khẩu quyết

Sau khi bước vào bí cảnh, đám người dần dần tản đi, Tiết Dư là người có kinh nghiệm nhất trong số họ, hắn nói: "Chú ý dưới chân, trong bí cảnh có rất nhiều linh thực có thể động, một số chúng còn có tính công kích."

"Còn nữa, đừng chạm loạn vào những thứ trong bí cảnh, cũng đừng chạy lung tung, kẻo bị tách ra."

Diệp Kiều vội vàng theo sát ba vị sư huynh, nếu bị lạc ở những nơi như này nhất định là không có chuyện tốt gì tốt.

"Mấy tên coi tiền như rác kia của Nguyệt Thanh Tông đang làm gì vậy?" Mộc Trọng Hi quay đầu nhìn lại thấy mấy người này vẫn ở tại chỗ, như thể đang tìm kiếm thứ gì đó.

Sau khi Tô Trạc cho đi một trăm viên linh thạch thượng phẩm, đám người của Nguyệt Thanh Tông trong lòng hắn đã thành công thăng chức thành kẻ ngốc lắm tiền dễ bị lợi dụng.

Tiết Dư giải thích: "Bọn hắn hẳn là đang tìm những người có thực lực cường đại hơn so với tán tu bình thường, sau đó đi theo sau họ làm ngư ông đắc lợi."

"Cái đám Nguyệt Thanh Tông kia thích nhất là nhặt của hời." Tiết Dư trước kia đi theo đại sư huynh đến tiểu bí cảnh rèn luyện từng có "vinh hạnh" gặp mặt đối đầu với mấy người Tống Hàn Thanh.

"Khi đó chúng ta thật vất vả kiếm được Thanh Tâm Thảo để luyện chế Thanh Tâm đan, đại sư huynh chân trước vừa mới gϊếŧ được thủ hộ thú, kết quả bị đám người Tống Hàn Thanh chân sau giành mất."

Nói không tức giận là nói dối, nhưng không còn cách nào khác, Tiết Dư từ đó về sau chỉ có thể ngấm ngầm cảnh giác với đám người của Nguyệt Thanh Tông.

Mộc Trọng Hi lắp bắp kinh hãi, "Vậy thì chúng ta nên làm gì? Hay là chúng tránh xa họ một chút?"

Hắn không muốn cực khổ chiến đấu cả nửa ngày rồi cuối cùng bị người đến sau giành mất.

Minh Huyền suy nghĩ một lúc: "Chúng ta đi nhanh lên, đừng để bị bám theo."

Ba người họ nói chuyện với nhau, nội dung cuộc trò chuyện làm Diệp Kiều vô cùng cảm động.

"Tại sao lại muốn tránh xa bọn họ?" Diệp Kiều kéo Tiết Dư, trừng mắt nhìn hắn: "Tam sư huynh, bọn hắn trước đây hẳn đã làm ra không ít loại chuyện xấu xa như vậy đi? Các ngươi chẳng lẽ đều không nghĩ đến báo thù sao?"

-- báo thù?

Đây là lần đầu tiên Tiết Dư nghe đến từ này.

Hắn theo bản năng nắm lấy tiểu sư muội, sửa lại: "Chúng ta là đệ tử chính đạo, nên đứng đắn, làm sao có thể làm ra loại chuyện như báo thù được?"

Ngay cả Minh Huyền tính tình không ra làm sao, cũng hiếm khi tán thành gật đầu, "Chúng ta không phải là ma tu."

Diệp Kiều: "..." Được rồi.

Nàng sửa lại từ ngữ: "Các ngươi không muốn có qua có lại sao?"

Trốn là không thể, người khác muốn đυ.c tường, nàng sẵn sàng đem tường đó đạp đổ.

Tiết Dư: "Ngươi muốn làm gì?"

Diệp Kiều xoa xoa hai tay: "Tam sư huynh, ngươi có đan dược nào có thể tạm thời đem tu vi áp xuống không?"

Ẩn nấp đan đối với tu sĩ không hữu dụng lắm, dù sao ai cũng muốn tu vi lộ ra mới có thể chứng minh thực lực của bản thân, tu sĩ trong giới tu chân chỉ hận không thể cho tất cả mọi người biết được tu vi của mình, làm sao có thể nghĩ đến việc che giấu nó.

Bởi vì nó vô dụng nên ở chợ đen cũng không bán được, bởi vậy cũng chẳng có đan tu nào tốn công vô ích đi luyện chế loại đan dược này.

Nhưng Tiết Dư chính là thích nghiên cứu những thứ kỳ lạ như vậy, khi Diệp Kiều vừa nói vậy, hắn lục lại ký ức một, đúng là có thật.

"Ngươi muốn ăn ẩn nấp đan sao?"

Diệp Kiều lắc đầu: "Ta không cần mà là huynh, huynh dùng."

Nàng một tu sĩ luyện khí thì có cái gì cần che giấu?

Quan trọng nhất là che giấu tu vi của mấy người Tiết Dư, như vậy liền có thể đến Nguyệt Thanh Tông lừa gạt ... à không phải, là giao lưu hữu nghị với Nguyệt Thanh Tông.

Tiết Dư nghe được mấy lời này, hắn có dự cảm chẳng lành: "Ngươi lại muốn làm gì?"

Nói thật, hắn làm đệ tử chân truyền nhiều năm như vậy, đã thấy đủ loại mưa to gió lớn, duy chỉ có sự xuất hiện của Diệp Kiều mới khiến thế giới quan của hắn liên tục đổi mới.

Diệp Kiều chớp mắt cười nói: "Ta không làm gì cả, chỉ là muốn cùng bọn họ giao lưu hữu nghị."

——————

Mấy người Tống Hàn Thanh đang theo dõi một tán tu có tu vi ở Kim Đan, bọn họ là phù tu, sức chiến đấu không mạnh bằng kiếm tu, mỗi khi họ tiến vào tiểu bí cảnh đều sẽ nhìn chằm chằm vào một số tán tu không có lai lịch để khi dễ.

"Tiểu sư muội yên tâm, có ta ở đây lần này nhất định sẽ giúp ngươi lên Trúc Cơ." Hắn vừa nói vừa liếc nhìn Vân Thước, hắn thực vừa lòng với tiểu sư muội này, xinh đẹp dịu dàng , làm trái tim người người tan chảy.

Tống Hàn Thanh trong mắt mang theo ý cười ôn nhu nói: "Đến lúc đó ta sẽ đem thiên linh địa bảo cho ngươi."

Vân Thước bị hắn nhìn mặt hơi đỏ lên, "Được."

Thiên phú cao, gia thế tốt, lại là đại đệ tử chân truyền, người như vậy đối xử đặc biệt với mình, Vân Thước không tránh khỏi có chút bối rối trong lòng.

Thấy hai người qua lại thân thiết, Tô Trạc đáy lòng có chút đau lòng, nhưng cũng không nói gì.

Hắn biết, tiểu sư muội luôn xem mình như anh trai.

Hai người đang tán tỉnh nhau, đột nhiên một thanh âm cố ý đè thấp vang lên cách đó không xa.

Tống Hàn Thanh trong khoảnh khắc thả chậm bước chân, thả ra phù khuếch đại âm, thực nhanh sau đó bên đối diện có động tĩnh truyền đến.

"Không ngờ lá cây cây ngộ đạo lại xuất hiện ở đây, tiểu sư muội, ở đây tu vi cao nhất chỉ có ngươi, ngươi nhất định phải đem lá cây cây ngộ đạo ra ngoài."

Diệp Kiều ôm lấy chiếc hộp, trịnh trọng nói: "Ngươi yên tâm, ta nhất định bảo vệ nó."

Lá cây cây ngộ đạo?

Tống Hàn Thanh vểnh tai lên.

Đúng như tên gọi, những chiếc lá mọc ra từ cây ngộ đạo giúp các tu sĩ tăng khả năng nhập định, đây là thứ tốt mà vô số đại tông môn thèm muốn.

Tô Trạc nhíu mày, khó hiểu: "Vận may của những tán tu này tốt như vậy sao?"

"Có thể có bẫy gì hay không?"

Hắn mang theo vài phần cảnh giác.

Tống Hàn Thanh cũng không lưu tâm, hắn thả thần thức ra ngoài, sau khi xác định xung quanh không có nguy hiểm mới nói: "Người có tu vi cao nhất trong hai người này chính là tiểu quỷ ở luyện khí kỳ đỉnh, nếu bọn họ làm vậy đối với họ có lợi ích gì?"

Trong bí cảnh, ngoại trừ một số rất ít người, hầu hết những người còn lại đều đeo khẩu trang trắng, che hết hơn nửa khuôn mặt, còn có sương mù dày đặc che giấu, Tống Hàn Thanh thực sự không nhận ra Diệp Kiều chính là tên đầu sỏ đã hố bọn họ một trăm viên linh thạch trước đó.

Vân Thước nghe xong, nhẹ nhàng nắm lấy tay áo Tô Trạc, nhỏ giọng nói: "...Tiểu sư huynh, chúng ta làm như vậy có phải có chút không tốt không?"

Lời nói thận trọng của nữ hài khiến tâm Tô Trạc hơi mềm xuống, tiểu sư muội vẫn là quá thiện lương, hắn không để bụng mà khẽ cười một tiếng, "Tu chân giới vốn chính là nơi cá lớn nuốt cá bé, nếu không có thực lực bảo vệ đồ vật của mình, chúng ta liền dạy cho bọn họ một khóa trước."

Với lời nói không biết xấu hổ của hắn, Tống Hàn Thanh cho hắn ánh mắt tán thưởng.

Đúng vậy, bọn họ chỉ là cho mấy tán tu này biết cái gì gọi là giang hồ hiểm ác, bảo vật thì không được để lộ ra ngoài, thế thôi.

——————

"Đem lá cây cây ngộ đạo giao ra đây."

Diệp Kiều bảo hai sư huynh khác trốn đi trước, chỉ để lại Tiết Dư cùng mình phối hợp, sau khi nghe thấy động tĩnh, nàng cùng tam sư huynh nhanh chóng đưa mắt nhìn nhau.

Người hét lên cái câu vô liêm sỉ này là Tô Trạc.

Diệp Kiều thất thần trong giây lát khi bắt gặp ánh mắt lạnh nhạt của Tô Trạc.

Trong trí nhớ của nàng, nguyên chủ cùng Tô Trạc lớn lên cùng nhau.

Chỉ là một người thiên phú tầm thường, cùng lắm cũng chỉ là đệ tử nội môn, còn người kia trời sinh thiên phú xuất chúng, là đệ tử thân truyền được kỳ vọng cao.

Sự thật chứng minh, thiên phú bất đồng được định sẵn không thể đi cùng nhau, Tô Trạc có thể vì một tiểu sư muội mà phản bội nguyên chủ.

Hắn có tiểu sư muội hắn muốn che chở, Diệp Kiều cũng rất thích các sư huynh của nàng.

Cho nên, nàng nhất định sẽ ngăn không cho mấy sư huynh này trở thành người dưới váy nữ chủ.

Đem suy nghĩ áp xuống, vẻ mặt Diệp Kiều cũng trở nên hoảng sợ, giọng nói của thiếu nữ có chút vô thố*: "Các ngươi muốn làm gì?"

*(tiếng trung: 无措) Vô phương ứng đối. Miêu tả cực kì sợ hãi

"Tiểu muội muội, giao lá cây cây ngộ đạo cho chúng ta."

Tống Hàn Thanh chậm rãi mỉm cười, "Không thế thì ngươi hẳn là không muốn nhìn thấy sư huynh ngươi bị ta đánh cho liệt nửa người đi?"

Diệp Kiều sắc mặt tái nhợt: "Ngươi, sao có thể ngươi ác độc như vậy?"

Nàng vừa dứt lời, Tống Hàn Thanh đã dùng đầu ngón tay đánh ra bùa chú, kim quang chói mắt đánh thẳng vào bụng của Tiết Dư, hắn tay che ngực nôn ra máu rồi ngã xuống đất!

"Tiểu sư muội... không cần lo cho ta."

"Tam sư huynh." Diệp Kiều trợn to mắt, cao giọng nói.

Nhìn thấy phản ứng của nàng, Tống Hàn Thanh vô cùng hài lòng, hắn không nghĩ tới mấy lá bùa hắn chỉ dùng để uy hϊếp lại có tác dụng lớn như vậy, liền đánh người đến hộc máu.

Cuối cùng, hắn nghĩ là do tán tu này tu vi quá thấp.

"Nếu không muốn sư huynh ngươi tiếp tục chịu khổ liền giao ra lá cây cây ngộ đạo." Hắn lạnh lùng nói.

Giằng co một hồi, Diệp Kiều không còn cách nào khác đành ném chiếc hộp trong tay ném qua, sau đó nhanh chóng đỡ sư huynh dậy: "Hộp có cấm chế, các ngươi để chúng ta rời đi, ta sẽ nói cho ngươi biết cách giải cấm chế."

Lời nói này của nàng thật ra làm Tống Hàn Thanh yên tâm không ít.

Nếu như Diệp Kiều thật sự nhanh chóng đem lá cây cây ngộ đạo giao cho hắn, hắn ngược lại lo lắng có bẫy.

Tống Hàn Thanh phớt lờ lời nàng nói, trước tiên cố gắng thử giải cấm chế, nhưng vẫn không có kết quả, hắn thầm ngạc nhiên vì chiếc hộp được thiết kế tinh xảo như vậy, thiếu niên miễn cưỡng đồng ý: "Được rồi, ta đáp buông tha các người, còn phương thức giải cấm chế đâu?"

Không cần nghĩ ngợi, Diệp Kiều đọc ngay tại chỗ một bộ phép tính nhanh cho mấy người này.

"Trận pháp này là do tổ tiên chúng ta truyền lại, cần phải đợi bảy bảy bốn chín ngày, đến lúc đó chỉ cần ghi nhớ rồi đọc thầm phép nhân khẩu quyết vừa rồi là có thể mở được hộp."

Diệp Kiều nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, pháp quyết mà nàng niệm cũng rất trôi chảy, không giống bịa đặt, nghe có vần điệu một cách khó hiểu.

Tô Trạc lạnh giọng uy hϊếp: "Nếu ngươi dám gạt chúng ta thì các ngươi chết chắc rồi."

Diệp Kiều vẻ mặt buồn bã đau khổ: "Làm sao có thể? Một tán tu như ta làm sao dám lừa chân truyền của đại tông môn."

Tống Hàn Thanh rất hài lòng với thu hoạch lần này, hắn lười để ý đến những tán tu thấp kém này, ôm hộp quay đầu rời đi.

Đợi sau khi đám người Nguyệt Thanh Tông hoàn toàn rời đi, Tiết Dư, người ban đầu "Ngã xuống đất không dậy nổi", bật dậy như một con cá chép.

Hai vị sư huynh khi nãy ẩn giấu hơi thở trốn sau cây giờ cũng đi ra.

"Mẹ kiếp, ngươi học được chiêu này sau lưng ta từ khi nào vậy?" Minh Huyền vừa nói vừa kinh ngạc, cảm thán kỹ năng diễn xuất của tam sư đệ thật kinh người a.

Máu này nói phun liền phun, nửa điểm do dự đều không có.

Tiết Dư lau "máu" trên khóe miệng, lấy ra một quả mọng đỏ từ trong túi không gian, "Lúc trước thuận tay mang theo, không ngờ lại có tác dụng này ."

"Lợi hại." Mộc Trọng Hi lặng lẽ giơ ngón tay cái lên.

Cùng tiểu sư muội ra ngoài một chuyến, đầu óc hắn bây giờ toàn là: "Còn có thể như thế này", "Thì ra còn có loại thao tác này", "Cái này móa nó cũng có thể sao"

Tiết Dư được khen có chút ngượng ngùng, ho nhẹ một tiếng, "Mà này, tiểu sư muội, ngươi để cái gì trong hộp kia vậy?"

Cái hộp kia chính là đồ vật hắn thường mang theo, chủ yếu dùng để cất giữ thảo dược, đến thời điểm liền có thể mở khóa, căn bản không cần phải ghi nhớ bất kỳ pháp quyết gì.

"Ồ. Bỏ một cái bánh nướng lớn mà ta đã gặm được một nửa vào."

Minh Huyền lại bị loại hành vi cợt nhả này làm cho há mồm trợn mắt: " Ngươi mang bánh nướng làm gì?" Tiến vào bí cảnh có ai lại pháp bảo không mang, lại mang bánh nướng lớn?

Diệp Kiều ngây thơ: "Để ăn nha. Ta còn chưa đạt Trúc Cơ, sẽ đói."

"Còn phải nói thời hạn của đồ vật trong hộp đựng của Trường Minh Tông chúng ta cũng khá dài, một tháng nữa chắc là sẽ không bị hỏng nhỉ? Hehe, chỉ là không biết người nào của Nguyệt Thanh Tông sẽ có may mắn lấy được nửa cái bánh nướng ta gặm qua."

Tiết Dư: "..." Độc ác, vẫn là tiểu sư muội độc ác a.

"Còn có phép nhân khẩu quyết là tâm pháp gì?" Hắn chưa từng nghe qua, nhưng so với những pháp quyết khó thuộc lại khó hiểu thông thường, cảm giác cái này có vần điệu khá dễ thuộc.

Ngữ khí của Diệp Kiều càng vô tội hơn: "Ồ, đó là thứ mà tiểu hài tử ở quê ta đều hay ngâm nga."

Không nghĩ tới thứ này mang tới tu chân giới lại nghe có cảm giác hợp lý đến vậy.