Chương 27: Ao cá của Vân Thước hình như nổ rồi

Diệp Kiều xem kịch không được bao lâu thì cách đó không xa truyền đến động tĩnh nhỏ, mặt đất rung chuyển, cảnh tượng này rất quen thuộc, Đoàn Hoành Đạo hơi biến sắc: "Có yêu thú đang đến."

"Tính sơ qua cũng phải hơn chục con."

Vừa dứt lời, một trận đất rung núi động ập tới, mười mấy con yêu thú lao như điên về phía họ, mục tiêu lại còn rất rõ ràng, chính là hướng Diệp Kiều mà đuổi tới.

Nàng phản xạ nhanh chóng, giẫm lên thanh kiếm rồi chuồn mất.

Mặc dù không rõ tại sao bọn chúng lại đuổi theo mình, nhưng trong trường hợp này thì trước tiên cứ chạy là được.

Mộc Trọng Hi và Đoạn Hoành Đao đằng sau thấy vậy cũng vội vàng chạy theo.

"Chết tiệt, những con yêu thú này bị điên rồi à?"

Đoạn Hoành Đao giẫm lên thanh kiếm của Mộc Trọng Hi quay lại liếc một cái, nhịn không được chửi thề.

Đã vậy còn bám dính như chó ngửi thấy mùi thịt xương, gắt gao truy sát, hận không thể cắn xé miếng thịt trên người bọn họ xuống.

Diệp Kiều quay đầu nhìn những con yêu thú đó vẫn đang đuổi theo không bỏ, đột nhiên nhớ tới nguyên nhân rừng yêu thú bạo loạn lần này vẫn chưa được sáng tỏ, nàng lúc này có chút suy đoán, vươn tay đem Đoạt Duẩn bên hông cầm lên.

Hướng về phía đám yêu thú kia quơ nhẹ.

Giây tiếp theo bọn chúng thậm chí còn truy đuổi điên cuồng hơn.

Diệp Kiều "Hiểu rồi."

Tóm lại không phải đuổi theo nàng, mà là đuổi theo cây gậy trong tay nàng?

"Vãi ~ Món đồ này của ngươi rốt cuộc là cái gì vậy? Dữ dội như này." Đoạn Hoành Đao cũng chú ý tới hành động của nàng, lẩm bẩm: "Bảng mười linh khí đứng đầu cũng không nên có hình dạng như vậy đi."

Diệp Kiều gật đầu: "Ta cảm giác nó hẳn là rất đáng tiền. Nếu không cũng sẽ không có nhiều yêu thú đuổi theo ta như vậy."

"..." Ngâm cả nửa ngày mà tất cả sự chú ý của ngươi chỉ tập trung ở việc nó có đáng tiền hay không.

Nàng có chút cảm khái: "Lớn đến tuổi này rồi, ta chưa từng được ai theo đuổi kiên định đến như vậy đâu."

Xích điểu bắt được bị bọn họ buộc vào một cái cây, dán thêm ẩn thân phù, trong một thời gian ngắn chắc sẽ không có ai nhìn thấy nó, Diệp Kiều nghĩ đợi sau khi trở về sẽ mang nó đi.

Tu vi của đám yêu thú kia không cao, thoát khỏi chúng cũng khá dễ dàng, cho tới khi quay đầu nhìn lại không nhìn thấy bóng dáng của những con yêu thú đó nữa, Mộc Trọng Hi mới thả Đoạn Hoành Đao từ trên thân kiếm xuống.

Đoạn Hoành Đao thở phào nhẹ nhõm, hắn chắp tay hành lễ về phía Diệp Kiều, nở một nụ cười nhiệt tình: "Đa ta sự giúp đỡ của các ngươi, ta sẽ quay về trước."

"Sư huynh ta bọn họ lúc này chắc là đã đến Thành Vân Trung rồi. Ta phải nhanh chóng tìm bọn họ tụ họp."

"Các ngươi đây là vì chuẩn bị cho đại bí cảnh vài tháng tới sao?" Mộc Trọng Hi gãi đầu, tuy hắn không biết thân phận thật sự của Đoạn Hoành Đao, nhưng cũng nắm chắc hơn phân nửa có tám chín phần liên quan đến đại bí cảnh.

Đại bí cảnh của Thành Vân Trung một trăm năm mở ra một lần, trong đó có rất nhiều bảo vật cùng linh thực thời kỳ thượng cổ, mỗi lần mở ra đều sẽ làm dậy lên một trận tinh phong huyết vũ*.

*trận chiến đẫm máu

Nói cho cùng thì kỳ ngộ trong đại bí cảnh có hạn, do đó có vô số người vì để đoạt được bảo vật mà không ngại chém gϊếŧ lẫn nhau.

"Đúng vậy, mấy tháng sau sẽ xuất hiện đại bí cảnh." Đoạn Hoành Đao nghiêm túc, "Ta nghe sư huynh nói tầm bảo thú hiện thế, vì vậy đến lúc đó cũng muốn thử vận may. Lỡ đâu có thể may mắn có được khế ước với một con linh thú thì sao?"

Lại nói.

"Các ngươi từ tông môn nào tới? Ta là đệ tử chân truyền của Thành Phong Tông, có thời gian có thể đến Thành Phong Tông tìm ta chơi nha." Đoạn Hoành Đao cực kỳ hào hứng.

Mộc Trọng Hi đối với thân phận của hắn cũng đã suy đoán được vài phần, vì vậy không ngạc nhiên lắm, nói ngắn gọn: "Trường Minh Tông."

"Nội môn?" Nói xong hắn quay ra đánh giá lại Mộc Trọng Hi, nhanh chóng phủ định: "Không đúng, tu vi Kim Đan kỳ mà nói thì chỉ có thể là chân truyền."

Mười mấy tuổi Kim Đan, tán tu chắc chắn không thể đạt đến trình độ này.

Mộc Trọng Hi gật đầu, chộp lấy Diệp Kiều, "Đây là tiểu sư muội của ta, hai chúng ta cùng nhau ra ngoài rèn luyện."

Đoạn Hoành Đao giật mình trước thân phận của hai người họ, sau khi nghe họ nói là đệ tử chân truyền, biểu cảm hắn có chút vi diệu.

Nguyệt Thanh Tông vô liêm sỉ hắn có thể hiểu được, dù sao thì Nguyệt Thanh Tông hàng nghìn năm qua vẫn luôn sử dụng vô số thủ đoạn nham hiểm, nhưng Trường Minh Tông...?

Tông môn đó nổi tiếng hiền lành tốt bụng, nhưng xem ra những chuyện xảy ra hôm nay khiến hắn phải thay đổi suy nghĩ.

"Vậy chúng ta lúc này cũng đừng qua lại đi."

Diệp Kiều vẫy tay với hắn, thanh âm nhiệt tình: "Hẹn gặp lại ở đại bỉ."

Đoạn Hoành Đao khóe miệng co giật, "Được."

Mặc dù vậy nhưng hắn cũng không thực sự muốn đυ.ng phải Diệp Kiều trong đại bỉ, bởi vì hắn luôn có linh cảm thế cục của đại bỉ năm nay có khả năng sẽ trở nên long trời lở đất.

"Các ngươi có cảm thấy nơi này không thích hợp không?" Đoạn Hoành Đao ban đầu dự định nhờ sự trợ giúp của pháp khí phi hành để rời khỏi chỗ này, nhưng chưa kịp cất bước hắn liền nhận ra có cái gì đó bất thường.

Khí tu đối với việc khống chế thần thức cực kỳ nhạy cảm, do đó một chút gió thổi cỏ lay hắn đều có thể cảm nhận được, Mộc Trọng Hi lại không hiểu, vì thế hỏi, "Có gì không ổn sao?"

Diệp Kiều nghe hắn nói cũng mở rộng thần thức của mình, "Hình như là vậy."

"Tựa như có kết giới xung quanh."

Mặc dù nàng chưa trải qua nhiều bí cảnh, nhưng tốt xấu gì cũng đã từng theo các sư huynh đến tiểu bí cảnh một chuyến, trường hợp này rất giống với kết giới của bí cảnh.

"Là đại bí cảnh." Tay chân Đoạn Hoành Đao có chút rét run: "Chúng ta hình như đã đột nhập vào nơi đại bí cảnh mở ra."

Bí cảnh giống như một sinh vật sống, có thể tự mình xuất hiện, một khi xuất hiện liền như lĩnh vực bao phủ mọi thứ xung quanh, họ đứng đây cũng tương đương với việc đã bước vào bí cảnh, nếu muốn ra ngoài thì chỉ có thể đợi vài tháng sau bí cảnh sẽ tự động biến mất.

"Nhưng không phải tất cả đều nói đại bí cảnh sẽ không mở cho đến mấy tháng sau đó sao?" Mộc Trọng Hi phát điên, "Như thế nào lại mở ra sớm như vậy?"

Đại bí cảnh và tiểu bí cảnh khác nhau ở chỗ, tu vi Kim Đan kỳ ở tiểu bí cảnh có thể tuỳ tiện bay nhảy, trong khi đại bí cảnh phải được các trưởng lão hộ tống mới dám tiến vào, bây giờ ba người bọn họ hai người Kim Đan kỳ và một người Trúc Cơ kỳ, họ ở đại bí cảnh có thể sống sót được tới lúc ra ngoài không đây?

Diệp Kiều nhìn hai người như đang khóc tang, ngừng lại một chút an ủi: "Không sao đâu."

"Các ngươi nghĩ đi, vẫn còn có Nguyệt Thanh Tông và Vấn Kiếm Tông vào cùng với chúng ta, chúng ta dù sao cũng không phải kẻ duy nhất gặp xui xẻo."

Nói như vậy xác thực làm cho tâm tình hai người tốt lên.

Đoạn Hoành Đao: "...Ngươi thật biết cách an ủi người khác."

Đại bí cảnh bất ngờ mở ra đã khiến mọi người trở tay không kịp, Nguyệt Thanh Tông là những người đầu tiên phát hiện sự tình không thích hợp, muốn chạy ra ngoài nhưng đã quá muộn, với lại không ai có khả năng phá vỡ kết giới, vì vậy không biết phải làm sao chỉ có thể mắc kẹt ở chỗ này.

Diệp Kiều ngay khi cảm nhận được có người đến gần, nàng ngay lập tức lựa chọn án binh bất động, nấp ở trên cây quan sát.

Đồng thời, không quên kêu gọi hai người bên dưới, "Mau lên đây, ta có linh cảm sẽ có dưa để ăn."

Đoạn Hoành Đao: "..." Này, này, ba đệ tử thân truyền ngồi đáng khinh trên cây xem kịch, cái này thích hợp sao?

Mộc Trọng Hi bên kia đã ở trên cây, hắn do dự một lúc, cũng chọn ngồi xổm trên cây cùng xem kịch.

Quên đi, dù sao cũng không có ai.

Những người đến là đám Nguyệt Thanh Tông và Vấn Kiếm Tông, bọn Tống Kiến bị dán bò sát phù, hiện tại đã trở lại bình thường, nhưng có lẽ vì sợ xấu hổ, hiếm khi hắn không mặc tông phục nội môn đi rêu rao khắp nơi, mà thay thành quần áo bình thường.

Cục diện là người của hai bên đang giằng co, không biết vì lý do gì, Tống Hàn Thanh và Diệp Hàn Thanh đối đầu với nhau.

Cả hai trong tông môn đều là thiên kiêu chi tử, đại đệ tử chân truyền, không ai chịu nhường ai.

Tống Hàn Thanh nắm lấy cánh tay Vân Thước, nói nhanh: "Sư muội, trong đại bí cảnh ngươi mà đi theo bọn kiếm tu không có đầu óc này sẽ rất nguy hiểm."

Trong khi nói chuyện Diệp Hàn Thanh đã rút kiếm của mình ra, mặt mày lạnh lẽo, "Muốn chết?"

Diệp Kiều kinh ngạc cảm thán, không hổ là Long Ngạo Thiên phiên bản tu chân, nói chuyện cũng cuồng vọng đến mức này.

Tống Hàn Thanh ngoài cười nhưng trong không cười, "Có bản lĩnh ngươi thử xem. Ngươi thực sự cho rằng Vấn Kiếm Tông các ngươi là vô địch thiên hạ sao?"

Đại bí cảnh đã được mở ra, vốn dĩ hai tông môn hợp tác liên thủ là lựa chọn tốt nhất, nhưng trên đường, những người của Vấn Kiếm Tông đó cứ luôn vênh váo tự đắc, tính khí ngạo mạn của Tống Hàn Thanh nào có thể chịu đựng được?

Chẳng mấy chốc, liên minh plastic của hai tông liền tan vỡ.

Diệp Kiều thích hai tông môn chó má này cắn nhau, nếu bọn họ thực sự thuận lợi liên thủ thì nàng cùng sư huynh sẽ bị truy đuổi phải chạy trốn khắp nơi trong bí cảnh.

Vân Thước tiến thoái lưỡng nan bị kẹp ở giữa, nàng không nhịn được thấp giọng nói: "Đại sư huynh... Diệp sư huynh không có ý đó, hắn chỉ là muốn bảo hộ muội."

Tống Hàn Thanh tức giận muốn hộc máu.

Mặt của bọn họ đều bị vứt xuống đất giẫm đạp rồi mà tiểu sư muội ở đó khuỷu tay chỉa ra ngoài*, lại còn đi liếʍ Vấn Kiếm Tông?

*(tiếng Trung: 胳膊肘往外拐) nghĩ đến quyền lợi của người khác, giúp đỡ người ngoài chứ không nghĩ cho người nhà.

"Ao cá của Vân Thước dường như sắp nổ rồi." Diệp Kiều cực kỳ hứng thú.

Phải biết rằng thân là người được vạn người mê, nhất định sẽ có một đám người theo đuổi, trong tiểu thuyết Tống Hàn Thanh cũng từng bị thu hút bởi khí chất thanh thuần không giả tạo của nàng ta, nhưng hiện tại Tống Hàn Thanh vẫn chưa thích Vân Thước.

Vân Thước đối xử bất công như vậy phỏng chừng sẽ khiến đối phương tức gần chết.

Vân Thước ở bên kia đã đưa ra lựa chọn.

Trong đại bí cảnh nguy hiểm như vậy, nàng tất nhiên phải đi theo Diệp Hàn Thanh mới có cảm giác an toàn.

Một đám phù tu vào thời khắc quan trọng vẫn cần người bảo vệ, nơi nào lợi hại được như kiếm tu.

Nàng trốn đằng sau Diệp Hàn Thanh, không dám nhìn thẳng vào sắc mặt sư huynh nhà mình, thanh âm mềm mại nhỏ giọng nói: "Ta sẽ đi chung với Diệp sư huynh."

"Đại sư huynh không cần lo lắng cho ta, ta sẽ tự chăm sóc tốt bản thân."

Tâm tình của đệ tử Nguyệt Thanh Tông thì khỏi phải nói, cực kỳ phức tạp.

Tiểu sư muội nhà mình chạy đến tông môn khác... Loại hành vi này nói dễ nghe một chút là không rành thế sự, còn nói khó nghe chính là không có đầu óc, ăn cây táo rào cây sung.

Diệp Kiều xem diễn đủ rồi, cũng thưởng thức được khuôn mặt biến sắc như bảng màu vô cùng đặc sắc của Tống Hàn Thanh, nàng phủi tay, "Chúng ta đi thôi."

"Đi đâu?" Đoạn Hoành Đao trợn to mắt.

Diệp Kiều: "Đi tìm tầm bảo á. Không phải ngươi muốn tìm bảo thú sao? Nào, đi thử vận may."

Kỳ thật nàng biết tầm bảo thú, nguyên tác có đề cập tới vật nhỏ này là thú cưng của nữ chủ, người khác cũng đừng mơ có được nó, mặc dù tầm bảo thú với bọn họ không có duyên, nhưng đại bí cảnh không phải chỉ có mỗi tầm bảo thú là linh thú.

Thấy được Đoạn Hoành Đao do dự, Diệp Kiều bèn lấy ra câu nói kinh điển, "Dù sao đến cũng đã đến rồi, chi bằng chúng ta cứ đi đạo chơi chơi thôi."

Đoạn Hoành Đao: "..." Chơi?

Ai sẽ tới một nơi nguy hiểm như đại bí cảnh để chơi chứ?

Ngươi cho rằng đây là đi du lịch hả?!

Trong tình huống này, lựa chọn an toàn nhất là ở yên một chỗ đợi bí cảnh tan biến rồi đi ra ngoài, là một khí tu yếu đuối bản thân còn không thể tự lo được, Đoạn Hoành Đao từ khi còn nhỏ vẫn là làm những gì trong khả năng, tuyệt đối không gây thêm phiền toái cho các sư huynh.

Bây giờ đột nhiên được mời gia nhập cùng bọn họ, Đoạn Hoành Đao có chút do dự, nhưng trong lòng đồng thời lại có loại cảm giác kỳ dị nóng lòng muốn thử.

Cứ như thể đi theo Diệp Kiều là một việc đáng tin cậy.

A phi, rõ ràng đối phương mới chỉ Trúc Cơ kỳ.

Đoạn Hoành Đao chần chừ không bao lâu, ngước lên đối diện với ánh mắt của Diệp Kiều, hít một hơi thật sâu: "Vậy được thôi."

Quên đi, hắn buông xuông rồi, dù sao một mình ở lại đây cũng quá nguy hiểm, nếu không may, hắn cũng sẽ xui xẻo chết không được tử tế trong bí cảnh.