Chương 36

Một lúc sau, thư ký gọi lại báo cáo, sau khi điều tra kỹ lưỡng, bọn họ quả thực đã tìm thấy một máy nghe lén bên trong vật trang trí trên bàn trong văn phòng của Lỗ Lệ.

Đồ trang trí để bàn này được nhân viên Tống Viễn tặng cho Lỗ Lệ cách đây nửa năm. Thư ký đã điều tra thêm về máy tính làm việc của Tống Viễn, phát hiện trong hộp thư của cậu ta có lời đề nghị từ Công ty Giải trí Phỉ Thúy.

“Sếp, hóa ra tên này đã bị mua chuộc từ nửa năm trước, làm nội gián trong công ty chúng ta. Trước đó sếp có đến văn phòng gọi điện nói về chuyện bắt cóc, bị Tống Viễn nghe trộm, cậu ta báo với Giải trí Phỉ Thúy, nên thông tin mới bị tiết lộ ra ngoài, nhưng anh yên tâm, em đã tống cổ cậu ta đi rồi!” Thư ký nịnh nọt nói.

Trong điện thoại có một ít tạp âm, hiển nhiên sau khi bị sa thải, Tống Viễn kích động, la hét ở công ty:

“Mẹ kiếp, ai thèm ở lại công ty này nữa, tăng ca suốt ngày đêm, có hai cái mạng cũng không đủ!”

“Tôi sớm có nhà mới rồi, Giải trí Phỉ Thúy đề nghị trả lương gấp đôi cho tôi!”

“Tạm biệt ông chủ ngu đần, đồng nghiệp thiểu năng, cứ ở lại công ty rác rưởi này rồi đột tử đi!”

Lỗ Lệ tức giận ném điện thoại xuống đất, lửa giận bốc lên ngùn ngụt, hai dòng máu mũi chảy ra.

Chu Minh Phượng kéo cổ áo Lỗ Lệ: “Anh xem đi, đại sư lại nói đúng! Khi đó đại sư muốn sử dụng chú tương thông, nhưng anh không nghe, bỏ lỡ cơ hội tốt nhất để cứu con trai, từ giờ anh ngậm miệng lại, tất cả đều nghe theo đại sư sắp xếp, nếu anh còn dám xen vào, tôi sẽ liều mạng với anh!”

Lỗ Lệ bất mãn, nhưng tự biết mình đuối lý, lại nghĩ đến nỗi đau mất con của vợ nên không đánh trả.

Tô Cô hỏi Cảnh sát Liêu: “Tiếp theo cảnh sát sẽ làm gì?”

Cảnh sát Liêu mệt mỏi nói: “Chúng tôi đang điều tra mạng lưới quan hệ giữa Lỗ Lệ và Chu Minh Phượng, xem ngày thường bọn họ có kẻ thù nào không.”

Sau khi phân tích, cảnh sát cho rằng vụ việc này vẫn nhằm vào nhà họ Lỗ. Những kẻ bắt cóc đã cố tình bắt cóc Đào Đào, tiện thể mang theo Tiểu Cảnh vì bọn chúng không thu được lợi lộc gì từ Nghê Hồng.

Nhà họ Lỗ cây to đón gió, động cơ của kẻ bắt cóc không gì khác hơn là trả thù hoặc tài sản.

“Chu Minh Phượng giảng dạy tại Đại học Hoa Nguyên, có tiếng là người dịu dàng vui tính. Cảnh sát đã đến điều tra qua, giáo viên và học sinh trong trường đều hết lời khen ngợi cô ấy, cũng không thấy ai ghét, chứ nói gì đến kẻ thù.”

“Về phần Lỗ Lệ…” Cảnh sát Liêu nhìn Lỗ Lệ, khó nói thành lời.

“Về phần Lỗ Lệ, kẻ thù khắp mọi nơi, điều tra ba ngày ba đêm cũng không hết.” Tô Cô tiếp lời Cảnh sát Liêu: “Cảnh sát Liêu à, thứ lỗi cho tôi nói thẳng, như vậy tốn quá nhiều thời gian, bất lợi cho việc cứu Tiểu Cảnh.”

Cảnh sát Liêu gật đầu tán đồng: “Vậy cô có biện pháp nào nhanh hơn không?”

“Mở livestream.” Tô Cô nói.

Lỗ Lệ trợn to hai mắt, điên à, lúc này rồi còn không quên phát sóng trực tiếp kiếm tiền? Ông ta nghĩ vậy nhưng cũng không nói ra.

“Việc này hình như… không liên quan gì đến phá án? Với lại mở rộng ảnh hưởng của vụ việc này có thể dẫn tới hoang mang xã hội.” Cảnh sát Liêu cau mày.

Tô Cô: “Lúc cảnh sát lên đường sẽ hú còi, là để hù dọa phần tử phạm tội, khiến chúng ngừng phạm pháp. Tôi cũng có mục đích tương tự khi mở livestream. Những kẻ bắt cóc cũng sẽ lên mạng theo dõi diễn biến của vụ án, thông qua internet, tôi muốn nói với bọn chúng tôi đến rồi.”

“Ưu tiên hàng đầu hiện nay là bảo vệ tính mạng Tiểu Cảnh. Đào Đào đã chết rồi, tiếp theo là Tiểu Cảnh. Nếu khiến những kẻ bắt cóc sợ hãi, chúng có thể giữ Tiểu Cảnh còn sống để giảm bớt hình phạt.”

“Chuyện này đã không còn là bí mật nữa, đã lan truyền đầy trên mạng, người dân đang hoảng sợ. Chỉ có cách phản hồi trực tiếp thông qua phát sóng trực tiếp, chúng ta mới có thể đánh tan tin đồn thất thiệt, duy trì trật tự xã hội.”

Cảnh sát Liêu nhiệt huyết sôi trào trước những gì Tô Cô nói, còn muốn vỗ tay bảo tốt tốt.

Cảnh sát Liêu ra ngoài gọi mấy cuộc điện thoại, khi quay lại nói với Tô Cô, cấp trên đã đồng ý livestream.

Đoàn người Tô Cô đến khu biệt thự Thanh Anh Hoa Viên, bước vào nhà Lỗ Lệ để bắt đầu phát sóng trực tiếp.

Ở góc trên bên phải màn hình ngay lập tức hiển thị ba triệu người trực tuyến.