Chương 37

[Tung hoa!!!Vợ tôi mở live rồi!!!]

[Nhiệt liệt chào mừng chị ở ẩn quay lại!]

[Thứ gì đã đập vào trái tim tôi? Ôi, hoá ra là sức hút của chị tôi, không lẫn đi đâu được.]

[Chị ơi, con mèo của em có thể lộn ngược. Chị có muốn đến nhà em xem không?]

Tô Cô nhìn điện thoại làm động tác “Suỵt”: “Mọi người đừng đùa, hôm nay nội dung tôi muốn phát sóng vô cùng nghiêm túc.”

[Có nhiều người vậy. Chị gái luôn live một mình. Hôm nay có chuyện gì thế?]

[Ông kia trông quen quen. Không phải là Lỗ Lệ, chủ tịch của công ty Tinh Nguyệt à?]

[Trước đây công ty của ông ta còn chơi xấu chị, nghe nói con trai của ông ta vừa mới bị gϊếŧ, đáng đời, đúng là quả báo!]

[Tôi nhìn thấy có người mặc đồng phục cảnh sát vừa lướt qua. Lẽ nào chị gái hợp tác với cảnh sát?]

[Được công nhận chính thức, không hổ là idol của tôi!]

[Vậy buổi livestream ngày hôm nay đã trở thành kênh hợp pháp à? Tôi thích nha!]

Tô Cô xoay ống kính, hướng camera về phía biệt thự, giải thích với mọi người:

“Như mọi người suy đoán, tôi đến đây hôm nay vì vụ án bắt cóc trẻ em gây chấn động cả nước. Hai cậu bé mất tích ở Thanh Anh Hoa Viên. Một đứa nhỏ được xác nhận đã chết, đứa trẻ còn lại không rõ tung tích.”

“Cậu bé đã chết tên là Đào Đào. Lát nữa tôi sẽ kết nối linh thể Đào Đào để tìm ra hung thủ.”

“Trong vòng một ngày, vụ án này sẽ được giải quyết.”

“Ta tin hung thủ cũng đang xem buổi phát sóng trực tiếp này, ngươi nhớ kỹ, khi ta tìm thấy ngươi, việc Tiểu Cảnh còn sống sẽ quyết định ngươi có thể sống tiếp nữa hay không.”

Cảnh sát Liêu ở phía xa lo lắng cho Tô Cô, hiện có rất ít manh mối, cô có thể phá án trong một ngày là ẩn số, nhưng một khi đã nói ra nhất định phải làm được, nếu không thì uy tín từ những buổi livestream trước đó của Tô Cô sẽ sụp đổ.

Lần này cô mạo hiểm tất cả sự nổi tiếng của mình để giúp đỡ cảnh sát.

Tô Cô đi một vòng quanh biệt thự nhà họ Lỗ, đi vào từng phòng quan sát, nhưng không thấy linh thể của Đào Đào.

Sau khi chết, Đào Đào không tìm mẹ, cũng không về nhà, chắc chắn trong lòng cậu bé còn có điều quan trọng hơn.

Biệt thự nguy nga, ngay cả phòng người hầu cũng có ban công rộng rãi lộ thiên, bão bình luận điên cuồng.

[Một tiếng vang lớn trên không trung, ông Bụt xuất hiện]

[Máy quay có thể ở lại lâu hơn một chút không? Đây là căn phòng tình yêu trong mơ của tôi.]

[Có phải nhà này chưa có chó giữ nhà, đúng không? Ngày mai tôi xách hành lý đến làm!]

[Để tôi tính xem tôi phải làm việc bao nhiêu năm để mua được căn nhà này. Ồ, tôi phải bắt đầu làm việc từ năm 245 sau Công nguyên.]

Không biết Nghê Hồng du đãng ở đâu nửa ngày, thất hồn lạc phách trở về biệt thự, đôi mắt sưng đỏ, rõ ràng là đã khóc rất nhiều.

Cô ấy đẩy cửa phòng người hầu ra, Tô Cô đang ở bên trong phát sóng trực tiếp, bốn mắt nhìn nhau, Nghê Hồng muốn tránh đi.

Tô Cô đột nhiên nói: “Cô đứng lại.”

“Có chuyện gì?” Nghê Hồng buồn bã hỏi.

Tô Cô chỉ về phía sau: “Linh thể của Đào Đào đang nằm trên lưng cô.”

Nghê Hồng sợ hãi há hốc mồm, không dám quay đầu lại, chỉ đứng cứng đờ ở đó, hai tay run rẩy.

“Đào Đào, tại sao cháu lại quấy rầy dì? Dì, dì với cháu không oán không thù...”

Tô Cô búng ngón tay, sử dụng hiện hồn chú khiến Đào Đào xuất hiện trước mặt mọi người.

Chu Minh Phượng liền nhào đến muốn ôm Đào Đào, nhưng lại lao vào khoảng trống.

Tô Cô lên tiếng nhắc nhở: “Cậu bé đã ở trạng thái linh hồn rồi, cô không thể tiếp xúc được nữa, tôi chỉ có thể để cô nhìn cậu bé trong thời gian ngắn.”

Chu Minh Phượng sụp xuống khóc nức nở, Lỗ Lệ cũng cay mắt.

Một vòng người vây quanh Nghê Hồng, dù sao trên lưng mình cũng có một con ma, cô ấy sợ hãi không ngừng thúc giục Tô Cô:

“Đại sư, mau nói chuyện với nó đi, hỏi xem nó muốn gì, hỏi xong thì tiễn nó đi đi.”

Tô Cô đi tới trước mặt Đào Đào, nhẹ giọng hỏi: “Đào Đào, nói cho chị biết, sao em lại nằm trên lưng dì ấy?”

Đào Đào nói bằng giọng mũi: “Em muốn nói dì ấy nhanh đến cứu anh Tiểu Cảnh. Em đã nói nhiều lần nhưng dì ấy vẫn phớt lờ em.”

[Thì ra Đào Đào ở lại nhân gian là vì muốn cứu người anh em tốt của mình, đúng là một thiên thần nhỏ!]

[Tình bạn của trẻ con là tình bạn hồn nhiên nhất!!!]

[Đây là tình anh em đẹp đẽ cỡ nào chứ!]

[Làm sao một người cha đáng ghét như Lỗ Lệ lại có thể có một đứa con tốt bụng như vậy? Kỳ tích di truyền!]