Chương 11: Thiên phú dị bẩm (1)

Một đêm ngon giấc.

Sáng sớm thức dậy, Đường Thiệu Ngôn cuộn tay áo lên kiểm tra tay phải của mình, phát hiện màu của ấn ký trăng lưỡi liềm trên cánh tay lại đậm hơn một chút.

Cậu lấy tay sờ vào ấn ký kia, cảm thấy không có gì khác biệt với vùng da xung quanh, khi chạm vào cũng không có cảm giác gì đặc biệt. Nhưng sau khi cậu xuyên qua, ấn ký này mới xuất hiện trên người cậu, đáng ra phải liên quan đến chuyện cậu xuyên qua, thế nhưng cậu nghĩ mãi mà vẫn không ra lai lịch của ấn ký này, chứ đừng nói đến việc giải thích vì sao ấn ký này còn biết đổi màu.

Càng nghĩ càng không rõ, dứt khoát không nghĩ nữa.

Đêm qua sau khi tắm xong, cậu tĩnh tọa luyện hóa linh khí trong đan điền, bây giờ chỉ cảm thấy tinh thần sảng khoái, nhìn đồ đạc xung quanh cũng rõ ràng hơn chút, trong lòng không nhịn được vui vẻ.

“Chào buổi sáng, cần ta giúp đỡ không?” Đường Thiệu Ngôn xuống lầu đi vào viện tử phía sau, lại thấy Đường Liễu Tĩnh đã bận rộn bên trong phòng bếp.

“Giúp đỡ thì không cần, ta đều đã xử lý hầu hết nguyên liệu nấu ăn rồi, ngươi có muốn tới xem ta nấu ăn không?” Đường Liễu Tĩnh mỉm cười với cậu: “Mặc dù ta không biết nấu nhiều món ăn như Đường Khiêm, nhưng mùi vị cũng không tệ đâu.”

“Cảm ơn.” Đường Thiệu Ngôn biết Đường Liễu Tĩnh cho cậu đứng bên cạnh quan sát là có ý muốn dạy cậu.

“Đừng khách sáo, sau khi ngươi học được sẽ có thể tiếp nhận công việc của ta.” Đường Liễu Tĩnh cười một tiếng: “Đồ ăn của tất cả mọi người trong tiệm ăn của chúng ta đều là Linh thị thay phiên nhau làm, đợi ngươi biết nấu cơm, ta có thể ngủ nướng thêm rồi.”

“Được.” Đường Thiệu Ngôn cũng bị nàng chọc cười.

“Giờ Mão một khắc mỗi ngày đều sẽ có người chuyên môn mang nguyên liệu nấu ăn mới mẻ đến cho tiệm ăn chúng ta, ta thấy hoa cúc vàng đưa tới hôm nay vô cùng tươi mới, cho nên giữ lại một ít dùng để nấu cháo.”

Đường Liễu Tĩnh nói rồi chỉ vào một chiếc bát sứ miệng rộng màu trắng ngọc đặt trên kệ bếp, bên trong đựng cánh hoa cúc vàng đã nhặt đi đài hoa: “Hoa cúc này được hái từ trong linh viên của nhà họ Đường chúng ta, có Tụ Linh trận ôn dưỡng, bình thường đều đặt ở phía trước pha trà cho khách uống, nhưng dùng để nấu cháo cũng rất thơm.”

Nói xong, Đường Liễu Tĩnh bắt đầu chuẩn bị nấu cháo.

Bởi vì lần này phải nấu đồ ăn cho gần hai mươi người của tiệm ăn, cho nên Đường Liễu Tĩnh chọn một cái nồi to nhất ở bếp sau, đổ gạo Bích Linh và lượng nước thích hợp vào, dùng lửa lớn nấu sôi lên rồi chuyển thành lửa nhỏ, tiếp theo đổ hoa cúc vàng đã ngâm nở vào, đậy vung nấu thêm khoảng hai khắc, cuối cùng trước khi tắt bếp rải một chút đường, vậy coi như hoàn thành.

Đường Liễu Tĩnh dùng thìa múc một bát cho mình và một bát cho Đường Thiệu Ngôn: “Mau ăn đi.”

Ngửi thấy trong cháo thoảng hương hoa cúc, Đường Thiệu Ngôn không nhịn được lộ vẻ nhớ thương, cháo hoa cúc có hiệu quả làm đẹp dưỡng sinh, trước kia lúc ở nhà, có đôi khi cha cậu cũng sẽ nấu cho mẹ cậu ăn…

Cháo nóng hổi vừa vào miệng, mùi thơm ngát của riêng hoa cúc ngập tràn khoang miệng, mặc dù cháo có vị ngọt, nhưng không khiến người ta cảm thấy ngấy, trái lại mang đến cho người ta cảm giác thoải mái khi ăn món có vị ngọt nhẹ, khiến cậu không nhịn được ăn hết ngụm này đến ngụm khác.

Ăn một bát cháo, Đường Thiệu Ngôn còn có cảm giác chưa thỏa mãn.

Lúc này Đường Liễu Tĩnh cũng đã ăn xong, trông thấy ánh mắt Đường Thiệu Ngôn không ngừng liếc về phía nồi, không nhịn được bật cười: “Còn muốn ăn thêm một bát sao?”

“Không cần, không cần!” Đường Thiệu Ngôn xua tay liên tục, thật ra cậu đã no rồi, cũng đã cảm nhận được linh lực tràn đầy trong đan điền rồi, chỉ là miệng còn muốn ăn thôi.

“Vậy mới đúng, mặc dù linh thiện tốt, nhưng cũng phải lượng sức mà làm, con đường tu hành coi trọng bước từng bước một.” Linh thiện ẩn chứa linh lực dồi dào, cần tiêu tốn thời gian hấp thu nó thành linh lực bản thân, nếu cứ tham ăn, rất có thể khiến bản thân nổ chết.

Đường Liễu Tĩnh nói rồi rung chuông, gọi hai tên đệ tử tạp dịch đến khiêng nồi cháo hoa cúc lớn ra ngoài, cháo của Trần lão và Đường Khiêm đã được múc ra trước.

Không lâu sau, Đường Khiêm và Trần lão cũng tới, ăn xong cháo của mình thì bắt đầu chuẩn bị thức ăn.

Mỗi ngày tiệm ăn nhà họ Đường mở từ giờ Thìn tới giờ Tuất, khách đến thưởng thức linh thiện nối liền không dứt, càng không cần nhắc tới những khách đặc biệt tới vì thang dược của nhà họ Đường, cho nên bếp sau vẫn luôn khá bận rộn.

Chỉ thoáng chốc, cuốn sổ tự động hiện tên món ăn kia đã sáng lên, Đường Khiêm lập tức báo tên món ăn khách gọi cho Trần lão: “Trần lão, một phần canh Bổ Huyết, một phần canh Bồi Nguyên, một phần canh Khử Độc, cần gấp.”

Hai chữ cuối cùng, Đường Khiêm cố ý nhấn mạnh.

“Cái gì?” Trần lão hơi nhíu mày, không ngờ mới sáng sớm đã có người gọi thang dược, hơn nữa còn gọi đến ba phần.

Đường Khiêm không nói lời nào, đứng yên bên cạnh, chờ Trần lão phân công nhiệm vụ.

Chỉ thấy sắc mặt Trần lão liên tục thay đổi, cuối cùng cắn răng nói ra tên gọi của một loạt dược liệu: “Mau lấy Dương Tiên thảo, Ngọc Hòe hoa, Xuân Hi thảo…”

“Vâng!” Sau khi nghe thấy lời Trần lão nói, trong mắt Đường Khiêm và Đường Liễu Tĩnh đều lóe vẻ vui mừng, hai người cùng nhau đi đến nhà kho, còn tiện tay kéo cả Đường Thiệu Ngôn.

“Sao vậy?” Đường Thiệu Ngôn không biết vì sao bọn họ lại đột nhiên vui vẻ như vậy.

“Đồ ngốc, ngươi nhớ lời Trần lão vừa nói không?” Đường Liễu Tĩnh chỉ tiếc mài sắt không thành kim mà liếc cậu một cái.

“Ừm, cũng nhớ rồi…”