Chương 14: Linh lực tăng cao (2)

Đường Khiêm và Đường Liễu Tĩnh cũng không phải cố ý bắt nạt Đường Thiệu Ngôn, ném cho cậu làm hết mọi việc vặt, mà là bởi vì dù sao cậu cũng là người mới, chỉ khi làm nhiều một chút mới có thể mau chóng nắm giữ kỹ thuật trong đó. Bọn họ đều thấy rõ thiên phú của Đường Thiệu Ngôn, qua lại thân thiết với cậu mới là cách làm thông minh nhất.

Tất nhiên Đường Thiệu Ngôn cũng hiểu rõ ý tứ của bọn họ, cho nên không hề bất mãn, tập trung dùng linh lực xử lý thịt gà.

Thịt gà này nhiều hơn một gốc Xuân Hi thảo rất nhiều, tất nhiên linh lực cần tiêu hao cũng nhiều hơn, chờ sau khi xử lý xong xuôi, Đường Thiệu Ngôn có loại cảm giác tay chân vô lực.

“Được rồi, ngươi mau sang bên cạnh nghỉ ngơi một chút, kế tiếp giao cho bọn ta.” Đường Khiêm bước nhanh đến đỡ cậu ngồi xuống bên cạnh, rót cho cậu một chén nước ấm.

“Khiêm ca, ta bị sao vậy?”

“Đừng lo lắng, chỉ là linh lực tiêu hao nhiều, nghỉ ngơi một lát là sẽ khôi phục, lát nữa ta dặn Tiểu Tĩnh cho nhiều mỳ chút, ngươi cũng ăn một ít.”

“Cảm ơn.”

Đường Liễu Tĩnh và Đường Khiêm lại đi làm việc của mình, Đường Thiệu Ngôn ở gần Đường Liễu Tĩnh hơn, cậu có thể thấy rõ mỗi một hành động của nàng.

Chỉ thấy nàng chặt con gà kia rồi cho vào nồi lớn, sau đó thêm nước, nấu bằng lửa lớn… sau khi vớt hết bọt máu, lại cho vào một chút muối, xong xuôi thì đi làm mỳ, không quan tâm đến nồi canh này nữa.

Dưới cái nhìn của Đường Thiệu Ngôn, cách làm canh gà này quả thật rất thô sơ, nếu như là cậu làm, đầu tiên phải luộc gà trong nước sôi, sau đó vớt hết bọt máu, tiếp theo bỏ mấy thứ gia vị như nước hành gừng, rượu gia vị và bột hồ tiêu trắng… đun bằng lửa nhỏ trong mấy tiếng, vậy mới có thể ninh được một nồi canh ngon.

Nhưng mà dù gì thì giới Tu Chân cũng có chỗ khác biệt của riêng nó, nói không chừng cách làm của nàng cũng có thể nấu ra một nồi canh ngon đấy?

Lại thêm một lát nữa, mỳ của Đường Liễu Tĩnh cũng đã chín, nàng vớt mỳ sợi ra bỏ vào trong bát, lại đổ canh gà trong nồi lớn vào trong mỳ, đặt một chiếc đùi gà và một chiếc cánh gà lên trên mỳ, tô mỳ này cũng coi như đã hoàn thành.

“Nào, nếm thử tay nghề của tỷ ngươi!” Đường Liễu Tĩnh làm tổng cộng hai bát mỳ, một bát còn lại đương nhiên là cho Đường Thiệu Ngôn, chỉ là trong bát mỳ này không có đùi gà và cánh gà, nhưng cũng có mấy miếng thịt gà vụn: “Không phải tỷ không nỡ cho ngươi ăn đùi gà và cánh gà, mà nếu như hôm nay còn có khách gọi mỳ, vậy có thể tiết kiệm chút sức lực, cho dù không ai gọi, đùi gà và cánh gà cũng đều thuộc về Trần lão.”

“Ta hiểu mà, cảm ơn Tĩnh tỷ.” Đường Thiệu Ngôn mỉm cười nhận lấy bát mỳ rồi bắt đầu ăn. Mặc dù cậu mới ăn bữa sáng xong, nhưng lúc này lại cảm thấy hơi đói bụng, có thể là liên quan đến việc linh lực của cậu bị tiêu hao.

Canh gà này chỉ nấu trong mười mấy phút, trông nước dùng đến là nhạt nhẽo, ngay cả chút váng dầu cũng không có, Đường Thiệu Ngôn vốn cho rằng sẽ không có mùi vị gì, lại không ngờ sẽ ngon đến vậy, mỳ sợi trơn mềm ngon miệng, còn mang theo mùi gạo thơm ngọt thoang thoảng, cả hai được kết hợp một cách hoàn hảo. Thịt gà lại càng non mềm bất ngờ, chính là kiểu như vừa vào miệng đã tan, vị tươi của thịt gà bùng nổ trên đầu lưỡi, khiến cậu ăn không dừng được miệng.

Bây giờ Đường Thiệu Ngôn cũng coi như hiểu rõ rồi, về cơ bản phương pháp nấu nướng của giới Tu Chân lấy hấp nấu làm chủ, thoạt nhìn nhạt nhẽo vô vị, nhưng trên thực tế là lợi dụng hương vị nguyên chất của bản thân nguyên liệu nấu ăn, cộng thêm kích phát linh lực, khiến cho một món ăn đơn giản trở nên thơm ngon tròn vị.

Cha đã từng nói với cậu rằng ‘tận cùng của phức tạp chính là đơn giản’, một món cải trắng luộc nhìn như đơn giản nhất, nhưng đằng sau nó cũng phải dùng các loại canh nguyên chất để điều chỉnh mùi vị, vậy mới khiến nó trở thành món ăn kinh điển trong quốc yến.

Bất tri bất giác đã ăn xong một bát mỳ gà nước, cả người Đường Thiệu Ngôn đều đắm chìm trong cảm giác thoải mái tựa như toàn bộ lỗ chân lông trên người đều nở ra.

Không biết có phải bởi vì bát mỳ gà nước nóng hổi này hay không, mà Đường Thiệu Ngôn cảm thấy trong người càng ngày càng nóng, trên đầu cũng bắt đầu chảy mồ hôi.

“Thiệu Ngôn, mặt ngươi hơi đỏ.” Đường Liễu Tĩnh chú ý thấy sự khác thường của cậu.

“Ừm, cảm thấy hơi nóng.”

Đường Liễu Tĩnh bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, vội vàng đưa tay ra bắt mạch của cậu, sau đó vội vàng nói với Đường Khiêm: “A Khiêm! Hắn hấp thu nhiều linh lực quá, không thể không mau chóng luyện hóa, ta lập tức dẫn hắn về phòng!”

“Được rồi! Mau đi! Nơi này còn có ta!”

Đường Liễu Tĩnh dẫn Đường Thiệu Ngôn rời khỏi bếp sau, Đường Khiêm nhíu mày nhìn cái bát trống không đặt trên bếp lò, lộ vẻ nghi ngờ.

Mặc dù buổi sáng Đường Thiệu Ngôn đã ăn một bát cháo hoa cúc, nhưng chút linh lực đó cũng không tính là gì, mặc dù linh lực ẩn chứa trong mỳ gà nước nhiều hơn cháo hoa cúc một chút, nhưng cũng tuyệt đối không thể đến mức khiến người ta không chịu nổi.

Chỉ là hắn ta đột nhiên nghĩ đến chuyện Đường Thiệu Ngôn kích phát ra bốn phần dược tính của Xuân Hi thảo, sau đó nhìn về phía nồi canh gà với ánh mắt hoảng sợ.

Chẳng lẽ… khi cậu xử lý con gà kia, cũng kích phát bốn phần linh lực ẩn chứa bên trong thịt gà?