Chương 22: Ăn ngon quá rồi (2)

“Không biết Thiệu Ngôn còn có ý định mở lại Căn Bếp Nhà Họ Đường không?” Bọn họ thật lòng mong Đường Thiệu Ngôn có thể kế thừa sự nghiệp cha mình, mở lại tiệm ăn, như vậy về sau bọn họ thèm ăn cũng có thể đến đánh một bữa ngon lành. Dù sao loại chuyện xin ăn này cũng chỉ có thể thi thoảng làm một lần, chứ nếu mỗi ngày đều đến ăn chực thì quả thật khiến người ta chán ghét.

“Tôi thấy khó lắm, Thiệu Ngôn sắp lên đại học rồi, nào rảnh rỗi mở tiệm chứ.”

“Chẳng phải vẫn còn chú cậu…” Người kia nói được nửa câu, đột nhiên nhớ tới sức khỏe của Đường Hoài, không nhịn được thở dài một hơi.

“Không được! Tôi phải đến Tứ Hỉ lâu mua một phần Thịt kho tàu về mới được.” Tứ Hỉ lâu là nhà hàng lớn cách khu chung cư của bọn họ gần nhất, giá cả hơi đắt nhưng mùi vị rất ngon, trên cơ bản vẫn luôn trong trạng thái khách tới đầy nhà, chỉ có đến Tứ Hỉ lâu ăn một đĩa Thịt kho tàu mới có thể giải hết cơn thèm của anh ta.

“Tôi cũng đi, tôi cũng đi!” Mấy người sôi nổi hưởng ứng, cùng nhau vội vã xuống lầu, vừa đi còn vừa lặng lẽ mυ"ŧ ngón tay vừa cầm miếng thịt kia.

“Vậy tôi đi trả bát.” Đợi đến khi tất cả mọi người rời đi, dì Vương mới như ăn trộm cầm bát xuống lầu, vào trong nhà, múc một thìa to cơm trắng trong nồi cơm điện vào trong bát, trộn lên ăn. Nước sốt này chính là đồ tốt, nếu không phải vừa rồi nhiều người, bà ta thật sự có ý muốn liếʍ bát.

Đường Hoài hoàn toàn không biết bên ngoài xảy ra chuyện gì, toàn bộ tâm trí của y đều đặt trên bàn cơm.

Cơm tối là hai món một canh đơn giản, một bát Thịt kho tàu, một đĩa Cần tây xào đậu hũ khô, một bát Canh trứng cà chua, có mặn có chay mà dinh dưỡng, hoàn toàn đủ cho hai người ăn. Thường ngày Đường Hoài đã quen ăn thanh đạm, cũng không có chấp niệm đặc biệt gì đối với món ăn mặn, nhưng hôm nay không biết vì sao, ánh mắt luôn không nhịn được rơi lên trên bát Thịt kho tàu, giống như cái bát đó có ma lực thần kỳ gì vậy.

“Chú, chú ăn nhiều một chút!” Đường Thiệu Ngôn vô cùng thân thiết gắp một đũa cần tây cho Đường Hoài, sau đó gắp cho mình một miếng Thịt kho tàu.

Vừa cho vào miệng, Đường Thiệu Ngôn cảm thấy cả người như sắp lên trời. Trước khi ăn cậu đã nghĩ là sẽ rất ngon, nhưng không ngờ lại ngon đến vậy! Quả nhiên ăn một miếng thịt lớn vẫn là sảng khoái nhất!

Đường Hoài nhìn cháu trai ăn say sưa ngon lành, lại nhìn Cần tây xào đậu hũ khô trước mặt, bỗng cảm thấy ghét bỏ, chỉ là tình trạng sức khỏe của y đã rõ rành rành, Thịt kho tàu là món ăn béo ngậy, y không thể ăn được.

Thế là chỉ có thể gắp cần tây cho vào trong miệng, vốn cho rằng ăn vào sẽ nhạt nhẽo chẳng có vị gì, nào ngờ mùi vị của cần tây này vô cùng thơm ngon, hơn nữa giòn non mọng nước, lập tức khơi dậy cơn thèm ăn của y.

Sau đó y lai nếm thử một miếng đậu hũ khô, cũng không biết Đường Thiệu Ngôn làm như thế nào, đậu hũ khô bình thường ăn khô khan chán ngắt, vậy mà bây giờ trở nên mềm mại trơn trượt, hơn nữa còn mang theo mùi thơm riêng biệt.

“Thiệu Ngôn, cháu làm món Cần tây xào đậu hũ khô này thế nào vậy? Sao ăn ngon như thế?” Đường Hoài không nhịn được hỏi.

“Lúc cuối cùng cháu không cho thêm nước, mà cho chút canh thịt vào trong, chú cứ yên tâm, cháu cho thêm một chút thôi, chắc chắn sẽ không gia tăng hàm lượng cholesterol.” Đường Thiệu Ngôn biết linh khí là thứ tốt, thật ra cậu cũng muốn dùng linh lực xử lý cần tây và đậu hũ khô, nhưng lại lo lắng cơ thể của chú không chịu nổi trùng kích của linh khí, cân nhắc hồi lâu mới quyết định chỉ cho thêm chút canh thịt vào bên trong, hi vọng chút linh khí ẩn chứa trong canh thịt có thể giúp ích cho cơ thể chú.

“Thì ra là như vậy.” Đường Hoài tưởng rằng, bởi vì cho thêm canh mặn vào trong món chay, nên món chay mới có vị tươi ngon như vậy, thế là lại tiếp tục ăn.

Thịt kho tàu do cha làm vẫn luôn là đồ ăn chiêu bài của Căn Bếp Nhà Họ Đường, không ít người sành ăn và khách khứa nghe danh mà đến, đương nhiên Đường Thiệu Ngôn cũng học cách làm từ ông, từ khâu tuyển chọn nguyên liệu cho đến khâu chế biến, rang thịt rồi ninh thịt, tất cả đều vô cùng cẩn thận.

Thịt ba chỉ được chọn là miếng có ít nhất năm tầng nạc mỡ bên trong, sau khi cắt thành miếng vuông vức thì dùng nước nóng trần qua, rồi lại dùng nước lạnh và rượu gia vị ngâm rửa, sau đó rang khô đến khi mỡ chảy ra, thịt nạc cũng săn lại, đồng thời đạt được mục đích tăng thêm vị cháy sém trong nó. Mà bí quyết khiến Thịt kho tàu trở nên non mềm là cuối cùng cho thêm chút dấm thơm, khiến chất thịt mềm ra, dễ dàng ninh nhừ.

Trước khi xuyên qua, Thịt kho tàu cậu làm tối đa cũng chỉ có thể đạt đến tám phần của cha, nhưng hôm nay, bát Thịt kho tàu này đã vượt xa tay nghề của cha, cũng không phải bởi vì tài nấu nướng của cậu đột nhiên tiến bộ bao nhiêu, mà là bởi vì thịt ba chỉ đã được linh lực xử lý, kích hoạt chút ít linh khí ẩn chứa trong đó, khiến chất lượng của thịt ba chỉ thay đổi, tất nhiên mùi vị cũng ngon hơn.

Đường Thiệu Ngôn vô cùng hài lòng với mùi vị của Thịt kho tàu, cuối cùng cũng giải quyết cơn thèm lâu nay của cậu.

Sau khi ăn cơm xong, cậu trở về phòng mình, cảm nhận linh khí mình thu hoạch được. Quả nhiên thịt heo bình thường không thể nào sánh được với thịt linh thú, ăn hết bát thịt kho tàu này mà linh khí còn không bằng nửa bát cháo Linh Mễ của giới Tu Chân.

Nhưng mà cậu cũng không thất vọng lắm, tóm lại là có thể góp gió thành bão, sau đó cậu bèn nhắm mắt tĩnh tọa luyện hóa linh khí trong cơ thể. Linh khí thu trở về nhiều hơn linh lực cậu tiêu hao một chút, xem ra cho dù về sau cậu không cách nào trở lại giới Tu Chân, cũng có thể lợi dụng phương pháp này để tu luyện.

Sau khi tu luyện xong, cậu vén tay áo lên xem xét ấn ký trăng lưỡi liềm trên cánh tay phải của mình, ngạc nhiên phát hiện, dường như nó có dấu hiệu đỏ lên.