Chương 21: Ăn ngon quá rồi (1)

Khi Đường Hoài bị mùi thơm hấp dẫn đến mức muốn vào phòng bếp nhìn xem, bỗng có tiếng gõ cửa truyền đến.

Y không thể không ra mở cửa trước, cửa vừa mở ra đã trông thấy mấy người đứng ngoài, tất cả đều kề sát vào cửa, dáng vẻ như hận không thể đi xuyên qua cửa vào trong, y thấy mà ngây ngẩn cả người.

“Thầy Uông, tiểu Tôn, ơ cả dì Vương, dì Trương nữa… mọi người là…?”

Tôn Kiệt là nhân viên văn phòng hơn hai mươi tuổi, vừa tan làm trở về, đi trong hàng lang ngửi thấy mùi thơm nức mũi này, nhất thời khiến anh ta cảm thấy bụng đói cồn cào, lập tức tìm kiếm xung quanh xem nơi tỏa ra mùi thơm là đâu, cuối cùng xác định là trong nhà Đường Hoài tỏa ra. Chỉ là da mặt của anh ta còn mỏng, ngại ngùng gõ cửa xin ăn, trong lúc nhất thời cứ do dự ở ngoài cửa nhà Đường Hoài.

Kết quả, không ngờ mùi thơm kia lại càng ngày càng nồng, ngay cả thầy Uông – giáo sư đại học ở đối diện nhà Đường Hoài cũng không ngồi yên được nữa, vừa mở cửa đã gặp ngay Tôn Kiệt đang đứng ở cửa ra vào. Hai người lúng túng chốc lát, lại gặp được thêm mấy người khác bị mùi thơm hấp dẫn, cuối cùng ngay cả dì Vương ở siêu thị dưới lầu cũng lên đây.

Vẫn là tính cách của dì Vương ngay thẳng, gọn gàng mà dứt khoát gõ cửa, thấy Đường Hoài ra mở cửa, bèn lên tiếng hỏi: “Tiểu Hoài à, cậu làm món gì trong nhà vậy? Mùi thơm kia bay xuống tận dưới tầng rồi!”

“Đúng vậy, đúng vậy, thật sự rất thơm.” Những người khác cũng nói phụ họa.

“Không phải tôi làm, là Thiệu Ngôn muốn ăn Thịt kho tàu, tự mình vào bếp làm.”

“Ồ, hóa ra là Thiệu Ngôn làm à? Đúng là cha nào con nấy! Tay nghề đều tốt như nhau!”

Có ai không thích nghe lời khen, Đường Hoài nghe thấy tay nghề nấu nướng của cháu trai được khen ngợi, tất nhiên cũng rất vui vẻ.

“Tiểu Hoài à, cậu thấy đấy, món thịt kho tàu này cũng thơm quá rồi, cậu có thể hỏi Thiệu Ngôn xem có thể làm nhiều một chút hay không? Có thể chia cho mấy người chúng tôi một hai miếng nếm thử mùi vị hay không?” Mặc dù quan hệ hai nhà thân thiết, nhưng khi nói mấy lời như vậy, dì Vương cũng hơi nóng mặt, dù sao đây cũng là con cháu nhà người ta làm cho nhà người ta ăn, nhiều người lớn như bọn họ đứng trước cửa nhà người ta xin ăn, thật sự rất mất mặt.

Nhưng mùi thơm này thật sự quá mê người, khiến bọn họ căn bản không dời bước được, nếu không được ăn, chỉ sợ buổi tối khó mà ngon giấc.

“Được, tôi đi xem một chút, tôi mua một cân thịt, hẳn là có thể chia ra không ít. Mọi người có muốn vào ngồi một lát không?”

“Không cần không cần, chúng tôi chờ ở cửa là được rồi.” Bọn họ đều đến xin ăn, nào có thể không biết xấu hổ vào nhà chứ.

Đường Hoài cũng không miễn cưỡng, đi vào phòng bếp nói yêu cầu của mấy hàng xóm cho Đường Thiệu Ngôn biết.

Tất nhiên Đường Thiệu Ngôn không phải hạng người hẹp hòi gì, mặc dù thịt này đã được cậu dùng linh lực xử lý, nhưng cũng không phải là thịt linh thú, linh khí ẩn chứa bên trong ít đến thương cảm, cộng thêm các hàng xóm cũng chỉ muốn nếm thử một miếng, sẽ không có vấn đề gì, thế là đồng ý.

Thoáng chốc Đường Hoài đã bưng một bát Thịt kho tàu nhỏ đi ra, trong bát sứ màu trắng, những miếng thịt đỏ au bóng loáng được cắt vuông vức xếp chồng lên nhau, phần mỡ rung lên, nhìn kỹ còn có thể mơ hồ trông thấy nước thịt màu đỏ trượt ở mặt ngoài miếng thịt, mấy người ngoài cửa nhìn thấy đều nuốt nước miếng.

“Xin lỗi, Thiệu Ngôn thái miếng thịt hơi to, cho nên có lẽ mỗi người chỉ được chia một miếng.” Đường Hoài ngượng ngùng nói ra.

“Không sao không sao! Một miếng là đủ rồi, một miếng là đủ rồi!” Ánh mắt cả tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào bát thịt, quả thật thái rất to, đoán chừng một miếng như vậy bằng hai miếng của nhà bọn họ làm.

“Vậy được rồi, trong nhà không đủ bát đũa, làm phiền mọi người mang về tự chia.” Đường Hoài giao bát đựng Thịt kho tàu cho dì Vương.

“Không thành vấn đề, cảm ơn, cảm ơn!” Mọi người liên tục nói cảm ơn.

Chờ tới khi Đường Hoài đóng cửa lại, những người kia cũng không nhịn nổi nữa, còn về nhà cầm bát đũa đến chia làm gì, dứt khoát bốc một miếng thịt, sau đó không kịp chờ đợi cắn một miếng lớn.

Thịt mới được gắp ra khỏi nồi, vô cùng nóng sốt, nhưng ai cũng không nỡ phun thịt ra khỏi miệng, chắc hẳn Đường Thiệu Ngôn nấu Thịt kho tàu này trong thời gian rất lâu, phần thịt vừa ngon vừa mềm, chia thành từng tầng, mỡ nạc đan xen rõ ràng, nhưng lại có thể dễ dàng cắn đứt. Thịt mỡ vừa vào miệng đã tan ngay, dầu mỡ trong thịt đều bị đun chảy ra, ăn vào không cảm thấy ngấy chút nào.

Quan trọng là mùi vị của nó hoàn toàn xứng đáng với mùi thơm mê người bá đạo kia, thơm ngon mềm ngọt, tươi non mọng nước, khi nhai nước thịt tràn đầy khoang miệng, đặc biệt là bì heo này, cũng không biết có phải được rang khô qua hay không, mà vẫn mang theo chút vị cháy sém, khiến mùi vị của miếng Thịt kho tàu càng thêm phong phú.

Bất tri bất giác, cả một miếng thịt to đã vào trong bụng, tất cả mọi người vẫn chưa hết thòm thèm liếʍ môi một cái, liếc nhìn cái bát rỗng tuếch bằng ánh mắt ai oán, sao đã hết rồi?

“Trời ơi! Thịt kho tàu này là món thịt ngon nhất tôi từng ăn, không món nào có thể vượt qua nó!”

“Đúng vậy, đúng vậy, cho tới bây giờ tôi chưa từng ăn món thịt nào ngon như vậy!”

“Đột nhiên hối hận vì sao khi Căn Bếp Nhà Họ Đường vẫn còn lại không đi ăn.” Tay nghề nấu nướng của Đường Thiệu Ngôn chắc chắn là do cha cậu truyền lại, trước đó cha Đường mở Căn Bếp Nhà Họ Đường, nhưng bọn họ chưa từng đến thử, chủ yếu là bởi vì giá cả trong Căn Bếp Nhà Họ Đường không rẻ, lại chủ yếu bán dược thiện, bọn họ đều cảm thấy dược thiện thiên về hiệu quả bồi bổ cơ thể, chắc chắn mùi vị sẽ chẳng ra sao. Bây giờ ngẫm lại, không biết đã bỏ lỡ bao nhiêu món ngon, quả thật hối hận đến xanh ruột luôn rồi.