Chương 20: Phát hiện mới (2)

Trong tiếng dông dài của Đường Hoài, Đường Thiệu Ngôn bắt đầu hạnh phúc ăn cơm.

Mùi vị của canh tất nhiên không thể chê vào đâu được, gan dê đã được khử tanh, không có chút vị tanh nồng nào cả, dầu mỡ đều bị rau chân vịt hấp thu, ăn vô cùng ngon miệng, cộng thêm một ít hành tây thái nhỏ, càng tăng thêm hương vị tươi ngon của món canh.

Chú khống chế độ lửa rất tốt, gan dê không bị nấu quá già, tươi non mọng nước, cảm giác thơm mềm khiến cậu không dừng được đũa. Rau chân vịt trong canh cũng ngọt thơm ngon miệng, không bao lâu hai người đã ăn sạch sẽ bát canh to này.

Đường Thiệu Ngôn thoải mái ợ một tiếng, mặc dù bát canh này không có linh lực dồi dào, nhưng hương vị lại không hề thua kém giới Tu Chân. Cậu đã no bụng rồi, nhưng miệng vẫn thèm ăn lắm đây.

Thoạt nhìn cậu chưa từng rời đi, nhưng trên thực tế đã ở trong một thế giới khác hơn mười ngày, mỗi ngày đều ăn vô cùng thanh đạm, bây giờ phải ăn thịt cho đã cơn thèm.

“Chú, buổi tối để cháu nấu cơm nhé? Cháu muốn ăn Thịt kho tàu.” Mặc dù canh rất ngon, nhưng nhìn chung vẫn chưa đã nghiền bằng những miếng thịt thơm ngon.

“Được, mua cho cháu một cân thịt ba chỉ.” Yêu cầu nhỏ bé như vậy, đương nhiên Đường Hoài sẽ không thể nào không thỏa mãn.

“Chú, mua thêm ít cần tây, đậu hũ khô và cà rốt, cháu xào món cần tây đậu hũ khô cho chú ăn.” Đường Thiệu Ngôn không quên thói quen ăn uống của Đường Hoài, bị bệnh động mạch vành nhất định phải ăn thanh đạm một chút, Cần tây xào đậu hũ khô có tác dụng hạ huyết áp, giảm nhẹ gánh nặng cho trái tim, có lợi cho cơ thể Đường Hoài.

“Được.” Đương nhiên Đường Hoài hiểu được tấm lòng của Đường Thiệu Ngôn, mỉm cười đồng ý.

Căng cơ bụng trùng cơ mắt, Đường Thiệu Ngôn buồn ngủ ngáp một cái, sau đó bị Đường Hoài đuổi về phòng đi ngủ.

Đường Thiệu Ngôn đóng cửa phòng ngủ rồi ngồi xếp bằng trên giường, bắt đầu vận chuyển Vũ Linh quyết, không có linh thạch, cậu cũng có thể hấp thu linh khí trong trời đất, chỉ là vấn đề bao nhiêu mà thôi.

Cậu cũng không lo lắng chú cậu sẽ đột nhiên tiến vào, bởi vì Đường Hoài rất tôn trọng riêng tư của cậu, không có sự đồng ý của cậu thì sẽ không tùy tiện vào phòng cậu, hơn nữa Đường Hoài là một nhà tiểu thuyết mạng, buổi chiều mỗi ngày đều là thời gian làm việc của y, y sẽ tự nhốt mình trong thư phòng đến khi viết xong bảo thảo của ngày hôm đó mới thôi.

Đáng tiếc là, linh khí trong thế giới hiện đại vô cùng mỏng manh, cậu vận chuyển linh lực qua một tiểu chu thiên mà cũng không thu nạp được bao nhiêu linh khí, đành phải hậm hực từ bỏ, đổ mình xuống giường ngủ trưa.

Ngủ một giấc đến bốn rưỡi chiều, Đường Hoài đã hoàn thành bản thảo, đang rửa nguyên liệu nấu ăn bên trong phòng bếp.

“Chú, chú đi nghỉ ngơi đi, những chuyện lặt vặt này để cháu làm là được rồi!”

Đường Hoài không làm gì được cậu, đành phải rời khỏi phòng bếp, vào phòng khách xem tivi.

Đường Thiệu Ngôn rửa sạch sẽ thịt ba chỉ nạc mỡ đan xen, khi chuẩn bị thái thành miếng nhỏ, đột nhiên muốn thử dùng linh lực ‘xử lý’ miếng thịt này, xem sẽ có hiệu quả gì.

Thế là cậu nhắm mắt lại, rót linh lực vào trong thịt ba chỉ, sau đó khiến cậu ngạc nhiên vui mừng không thôi, vậy mà cậu lại cảm nhận được điểm sáng rải rác bên trong thịt ba chỉ, mặc dù số lượng ít đến thương cảm, màu sắc vô cùng mờ nhạt, hoạt tính vô cùng kém, nhưng dù sao cũng tốt hơn không có.

Nếu như nói linh khí ẩn chứa trong Xuân Hi thảo là đom đóm, vậy linh khí ẩn chứa trong miếng thịt heo này là đốm lửa nhỏ sắp tàn. Xem ra, cho dù linh khí trên trái đất mỏng manh, nhưng vẫn thật sự tồn tại, vạn vật tồn tại trên trái đất, ít nhiều gì bên trong cơ thể cũng sẽ tích lũy được một chút.

Sau khi trải qua chải chuốt bằng linh lực của Đường Thiệu Ngôn, thịt ba chỉ càng thêm tươi ngon, dường như chất thịt cũng thay đổi. Bởi vì đây chỉ là một miếng thịt heo bình thường, linh lực ẩn chứa bên trong ít đến thương cảm, không kích phát được nhiều, cho nên Đường Thiệu Ngôn cũng tiêu hao rất ít linh lực.

Cậu nhanh tay lẹ mắt thả thịt ba chỉ đã thái miếng vào nồi rồi thêm gia vị, tất cả động tác liền mạch lưu loát. Nhìn thấy miếng thịt ba chỉ dần biến thành màu đỏ nâu bóng loáng, mùi thơm tỏa ra bốn phía, khiến cậu vô cùng có cảm giác thành tựu, không biết món Thịt kho tàu trải qua chế biến ‘đặc biệt’ này sẽ có mùi vị gì.

Vốn dĩ Đường Hoài đang hết sức chăm chú xem tin tức chuyên đề trên kênh tài chính và kinh tế, lại đột nhiên bị mùi thơm ngào ngạt từ phòng bếp bay ra cướp hết sự chú ý, khiến cho y không nhịn được nuốt một ngụm nước miếng.

Có phải là bởi vì y đã rất lâu không ăn Thịt kho tàu rồi? Sao lại thơm như vậy chứ?