Chương 25: Trở về giới Tu Chân (1)

Vẫn còn hơn hai tháng nghỉ hè, cậu còn nhiều thời gian cân nhắc chuyện này, bởi vậy cũng không nóng lòng đưa ra quyết định. Việc khẩn cấp bây giờ của cậu là làm nhiều thêm một số linh thiện, mau chóng kích hoạt ấn ký trăng lưỡi liềm trên cánh tay, thử xem có thể trở lại giới Tu Chân lần nữa hay không.

Đường Thiệu Ngôn thay một bộ đồ thể thao, cầm ví tiền rồi chuẩn bị ra ngoài.

Thấy không có ai trong phòng khách, cửa thư phòng cũng đóng chặt, có lẽ Đường Hoài lại bắt đầu làm việc rồi, thế là Đường Thiệu Ngôn cũng không quấy rầy y, chỉ dán một miếng giấy ghi chú lên cửa rồi ra ngoài.

Đường Thiệu Ngôn dự định đến chợ thức ăn mua một số tôm cá tươi mới, tôm cá có giá trị dinh dưỡng tương đối cao, đặc biệt là trong thịt cá, có chứa axit béo không bão hòa đa, có tác dụng ngăn chặn và giảm quá trình xơ cứng động mạch, có lợi cho bệnh tim của Đường Hoài.

Chỉ là cậu vừa xuống lầu đã bị dì Vương gọi lại: “Tiểu Ngôn à! Đang định đi đâu vậy?”

“Dì Vương, cháu đi chợ thức ăn, mua chút tôm cá tươi làm cho chú ăn.” Trong siêu thị của dì Vương cũng bán đồ tươi sống, nhưng bình thường chỉ có thịt gà thịt vịt thịt heo gì đó, mấy thứ đồ sống như tôm cá, nhất định phải đến chợ thức ăn mua.

“Ôi chao, đứa nhỏ này thật hiếu thuận, không uổng chú cháu yêu thương cháu. Nhưng mà dì có chuyện muốn nhờ cháu giúp đỡ, cháu xem được không nhé?”

Đường Thiệu Ngôn không nhịn được toát vẻ nghi hoặc, dì Vương có chuyện gì cần cậu giúp đỡ nhỉ?

“Thịt kho tàu hôm qua cháu làm thật sự rất ngon, con trai dì vừa ngửi mùi đã thèm không chịu được, bảo dì xin các cháu một miếng thịt, kết quả dì không nhịn được ăn mất, cuối cùng chỉ có thể dùng chút nước sốt còn sót lại trộn cơm trắng cho nó ăn. Con trai dì làm mình làm mẩy, hôm nay không chịu ăn cơm, cháu có thể làm một phần Thịt kho tàu giúp dì không? Dì cũng không để cháu phải làm không công, cứ theo giá của Căn Bếp Nhà Họ Đường đi, một phần thịt kho tàu trả cháu hai trăm ba mươi tám tệ, cháu xem được không?" Dì Vương nói liền một mạch hệt như pháo rang, dường như sợ cậu không đồng ý, nói xong lập tức quay người vào trong quầy, xách một miếng thịt ba chỉ ra.

Đường Thiệu Ngôn: “…”

Đây rõ ràng là có chuẩn bị mà đến, ngay cả thịt heo cũng chuẩn bị luôn rồi, nếu cậu không đồng ý, chắc chắn dì Vương sẽ lên lầu tìm cậu.

“Được, không thành vấn đề.” Đường Thiệu Ngôn sảng khoái đồng ý, không phải chỉ là nấu ăn thôi sao, cũng không có khó khăn gì, hơn nữa những năm này dì Vương vẫn luôn chăm sóc chú cậu, là một hàng xóm cực kỳ tốt bụng, tất nhiên cậu cũng bằng lòng có qua có lại, giúp đỡ lẫn nhau.

“Tốt tốt tốt!” Dì Vương vui mừng đến đỏ cả mặt, vội vàng móc trong túi ra hai tờ tiền màu đỏ mệnh giá một trăm tệ và một tờ tiền màu xanh mệnh giá năm mươi tệ nhét vào trong tay Đường Thiệu Ngôn: “Không cần trả lại! Lát nữa đi chợ thức ăn mua tôm cá tươi nhất, khi trở về thì nhân tiện vào đây cầm thịt heo! Nếu trong nhà thiếu đồ gia vị gì thì cứ lấy nhé!”

Đường Thiệu Ngôn im lặng cầm hai trăm năm mươi tệ bỏ vào trong ví tiền, khách sáo nói tạm biệt với dì Vương.

Chợ thức ăn cách đây không xa, Đường Thiệu Ngôn mua một con cá mè nặng một cân rưỡi, mười mấy con tôm he và một cây cải thảo, định bụng trở về làm Cá hấp xì dầu, Tôm sốt cà chua và Canh cải thảo.

Lúc trở về, Đường Thiệu Ngôn ghé qua siêu thị của dì Vương cầm thịt ba chỉ về.

Cũng không lâu lắm, mùi thơm câu hồn đoạt phách lại tràn ngập cả tòa nhà, có lẽ hôm nay Đường Thiệu Ngôn làm nhiều món hơn, cho nên mùi thơm còn khiến người ta không nhịn nổi hơn ngày hôm qua.

“Trời ạ, đây là mùi thơm gì?” Trong siêu thị của dì Vương còn không ít người, khi đi đến cửa đều sẽ ngửi thấy mùi thơm của thức ăn từ trong hành lang bay ra, cả đám đều duỗi cổ nhìn xung quanh, căn bản không nhấc nổi bước chân.

“Chắc là nhà ai đang nấu cơm rồi, tôi cũng không rõ lắm.” Dì Vương cười ha hả trả lời.

“Ôi, dì Vương à, tôi nghe nói người thân của ông chủ Căn Bếp Nhà Họ Đường ở đây, đúng không?”

“Ồ? Chuyện này tôi cũng không rõ lắm.” Dì Vương vờ như không hiểu, vẫn cười giả lả trả lời.

Những khách mua thấy không hỏi thăm được cái gì, cho dù không muốn cũng đành phải rời đi.