Chương 31: Danh tiếng lan xa (1)

Sau khi Đường Khiêm trở lại bếp sau, giơ tay ra hiệu đã giải quyết xong với hai người đang căng thẳng kia, sau đó cầm cuốn sổ gọi món trên bàn lên, quả nhiên phát hiện bên trên có thêm rất nhiều đơn hàng khách mới gọi, không ngạc nhiên chút nào, toàn bộ đều gọi Cơm gà hầm Hương Tầm và Canh thịt bò Bạch Linh quả.

Người có thể tới tiệm ăn thưởng thức linh thiện, đương nhiên sẽ không thiếu tiền, sau khi ngửi thấy mùi thơm khiến cho người ta thèm nhỏ dãi kia, chắc chắn sẽ tò mò và kiếm tìm. Đặc biệt là những khách ở trong đại sảnh kia, còn tận mắt trông thấy hình ảnh Lý Mãn và Trương Tuần thưởng thức món ăn ngon, biểu hiện của bọn họ đã chứng tỏ độ ngon của món ăn mới.

“Chưởng quỹ và quản sự đều vô cùng thích món mới của phó đầu bếp, bây giờ đã treo biển bắt đầu bán, bọn họ cũng khen đồ ăn ngươi làm rất ngon.” Đường Khiêm khẽ cười nói: “Vừa rồi nhận được đơn hàng, các khách gọi chín phần cơm gà và mười hai phần canh thịt bò, mặt khác Trương quản sự còn muốn một phần món ăn mới mang về cho gia chủ thưởng thức.”

Đường Liễu Tĩnh và Đường Thiệu Ngôn đều nhìn Đường Khiêm bằng ánh mắt khâm phục, cảm thấy hắn ta đúng là tài giỏi, vừa dễ dàng giải quyết tất cả vấn đề, vừa giúp Đường Thiệu Ngôn được chưởng quỹ và quản sự khen ngợi.

Cơm và canh đều có sẵn, trực tiếp cho vào bát nhỏ là có thể đưa ra bên ngoài.

“Có phải số lượng thế này ít quá rồi không?” Đường Thiệu Ngôn nhìn Đường Khiêm dùng bát cỡ nhỏ đựng cơm và canh, bày ở trên khay trông thật sự thảm thương.

“Sao có thể ít chứ? Linh khí trong món ăn này gấp đôi món ăn tầm thường, cho nhiều bọn họ cũng không hấp thu được, huống hồ chính là muốn bọn họ ăn không đã, vậy mới khiến bọn họ nhớ mong.”

Đường Thiệu Ngôn cảm thấy lời Đường Khiêm nói không có chút khuyết điểm nào, cho nên không nhiều lời nữa, xới cơm múc canh cùng hắn ta. Còn Đường Liễu Tĩnh thì nấu một nồi cháo Ngọc Mễ làm bữa tối nay cho mọi người trong tiệm ăn.

Khi tạp dịch không ngừng lui tới lấy đồ ăn, Trần lão mới phát hiện mùi thơm kỳ lạ vừa rồi là từ món ăn mới của Đường Thiệu Ngôn, hơn nữa trông vẻ rất được khách khứa hoan nghênh, mãi đến giờ Thìn vẫn còn người gọi, có khách ăn không đủ còn muốn đóng gói mang về.

“Lấy một ít cơm và canh kia cho ta nếm thử.” Trần lão lạnh lùng nói.

Trái lại ông ta cũng muốn xem, rốt cuộc món ăn mới này ngon tới cỡ nào.

Đường Thiệu Ngôn xới cơm và múc canh, sau đó bưng đến cho ông ta.

Trần lão hơi nheo mắt lại, nhìn vẻ ngoài của hai món ăn này, quả thật trông rất được, mà khi vừa ăn vào, sắc mặt Trần lão lập tức thay đổi, hai món ăn này, cho dù là mùi vị hay mức độ dồi dào của linh khí, mặt nào cũng cao hơn ông ta.

Trần lão bất giác có lòng kiêng kị sâu sắc với Đường Thiệu Ngôn, nhưng mà rất nhanh ông ta đã ép mình bình tĩnh lại, miễn là Đường Thiệu Ngôn này không học được cách làm thang dược, cậu sẽ không thể nào vượt qua mình!

Vẫn luôn bận rộn đến giờ Thìn một khắc, sau khi tiệm ăn đóng cửa, mọi người mới có thời gian ăn cơm.

Trần lão cầm một bát cháo Ngọc Mễ rồi trở về phòng, để ba người còn lại tự do một chút.

Dư lại một chút cơm và canh thịt bò, ba người Đường Khiêm chia nhau ra ăn, còn chưa uống cháo Ngọc Mễ mà đã rất no rồi. Cuối cùng dư một ít canh thịt bò, bọn họ cũng không lãng phí, dùng chén trà chia cho đám tạp dịch của tiệm ăn. Tu vi của đám tạp dịch thấp, linh khí ẩn chứa trong canh thịt bò đựng trong chén trà đủ để bọn họ tu luyện suốt đêm.

Sau khi Đường Thiệu Ngôn trở về gian phòng của mình, lập tức tĩnh tọa tu luyện. Dùng nguyên liệu nấu ăn dồi dào linh khí của giới Tu Chân làm linh thiện, quả nhiên không phải linh thiện chế biến từ nguyên liệu nấu ăn bình thường của thế giới hiện đại có thể sánh bằng, lần này cậu vận chuyển mười tiểu chu thiên mới hoàn toàn luyện hóa số linh khí hấp thu được.

Đường Thiệu Ngôn có thể cảm nhận được rõ ràng, cùng với linh khí vận chuyển, kinh mạch cũng dần được mở rộng, linh lực mà đan điền khí hải có thể chứa đựng cũng ngày càng nhiều, một lần này đã giúp cậu đột phá lên giai đoạn thứ hai của Vũ Linh quyết, có thể bắt đầu tu luyện giai đoạn thứ ba.

Chỉ là không biết có phải liên quan đến tu vi của cậu tăng lên hay không mà tốc độ chuyển sang màu đỏ của ấn ký trăng lưỡi liềm chậm lại không ít, xem ra cậu vẫn phải ở giới Tu Chân nhiều thêm mấy ngày. May là ấn ký trăng lưỡi liềm sẽ mang cậu về cùng thời điểm trước khi xuyên qua, khiến cho cậu không cần lo lắng sẽ bị người khác phát hiện cậu từng biến mất.

Ngày hôm sau, tiệm ăn vừa mở cửa đã có lượng lớn khách đi vào, điều này khiến cho Lý chưởng quỹ giật nảy mình, còn tưởng rằng bọn họ đến gây chuyện. Hỏi rõ ràng mới biết được, hóa ra bọn họ đều là khách đã thưởng thức cơm gà và canh thịt bò trong tiệm ăn, sau khi bọn họ trở về tu luyện phát hiện linh khí trong đan điền tràn đầy vượt qua tưởng tượng của bọn họ, có mấy tu sĩ cấp thấp còn trực tiếp đột phá.

Trong lúc nhất thời, hai món linh thiện có linh khí dồi dào và mùi vị tuyệt hảo khiến danh tiếng của tiệm ăn nhà họ Đường và Đường Thiệu Ngôn truyền xa, toàn bộ thành Lăng Phong đều biết phó đầu bếp mới tới nhà họ Đường có tài nấu nướng hơn người.