Chương 32: Danh tiếng lan xa (2)

Hai ngày sau, lưu lượng khách mà tiệm ăn nhà họ Đường tiếp đón đạt đến cao điểm, gần như tất cả đều hướng tới hai món ăn mà tiệm ăn nhà họ Đường mới đẩy ra, may mà bây giờ tu vi của Đường Thiệu Ngôn tăng lên không ít, có thể sử dụng linh lực xử lý nhiều nguyên liệu nấu ăn hơn, cộng thêm Đường Liễu Tĩnh và Đường Khiêm giúp đỡ, cuối cùng có thể miễn cưỡng đáp ứng nhu cầu của các khách.

Lý chưởng quỹ nhiều lần khen ngợi Đường Thiệu Ngôn, bảo về sau cậu rảnh thì nghiên cứu nhiều món ăn mới một chút, nhà họ Đường sẽ dốc hết sức ủng hộ cậu.

Bây giờ Đường Thiệu Ngôn ở trong tiệm ăn nhà họ Đường hệt như cá gặp nước, mọi người trên dưới tiệm ăn đều kính trọng cậu, chỉ có Trần lão, phòng cậu hệt như phòng trộm, một khi có khách gọi thang dược, ông ta luôn đích thân đi làm, quyết không cho Đường Thiệu Ngôn nhìn thấy một chút nào.

Đường Thiệu Ngôn cũng không thèm để ý, dù sao sau khi cậu trở thành Linh trù rồi, kiểu gì cũng có cách hiểu rõ nguyên lý của thang dược, chỉ là cậu không ngờ cơ hội này lại đến nhanh như vậy.

Buổi chiều ngày thứ tư, Đường Thiệu Ngôn đang bận rộn trong bếp sau, chỉ thấy một tạp dịch trẻ tuổi chừng mười sáu mười bảy dáo dác ngó nghiêng ở cửa ra vào, trên mặt tràn đầy thấp thỏm lo âu.

Đường Liễu Tĩnh đi tới hỏi thăm vài câu, sau đó bước nhanh đến bên cạnh Trần lão, nhỏ giọng nói gì đó với ông ta, chỉ thấy Trần lão tỏ vẻ hung dữ nói: “Không thể nào! Tiệm ăn của chúng ta không có quy củ này!”

Đường Liễu Tĩnh sượng mặt, đành phải ngại ngùng lui trở về.

“Sao vậy?” Đường Thiệu Ngôn thấy vậy liền hỏi.

“Hôm nay tạp dịch kia được nghỉ về nhà, phát hiện phụ thân hắn ta ngã bệnh, phụ thân của hắn ta là tu sĩ cấp thấp, ngày thường kiếm sống bằng săn thú, hôm qua khi đuổi bắt linh thú không cẩn thận ngã vào trong hàm đàm, bây giờ ở nhà không ngừng ho khan, hơn nữa khi thì run rẩy khi thì nóng sốt, mắt thấy sắp không xong rồi. Hắn ta trở lại muốn xin Trần lão giúp đỡ nấu canh Khu Hàn, nhưng bị Trần lão từ chối." Đường Liễu Tĩnh không nhịn được thổn thức nói ra.

“Canh Khu Hàn là thang dược phẩm mấy?”

“Hẳn là nhị phẩm, giá trị mười viên linh thạch hạ phẩm, mặc dù dược liệu cần dùng không đắt lắm, nhưng Trần lão quả quyết rằng sẽ không lãng phí sức lực trên người một tên tạp dịch.” Trần lão không bằng lòng, bọn họ còn có cách nào?

Đường Thiệu Ngôn nghe vậy cũng đành thở dài, ai bảo cậu không biết làm thang dược chứ, muốn giúp đỡ cũng không được…

Đợi đã, mặc dù cậu không biết làm thang dược của giới Tu Chân, nhưng cậu biết làm dược thiện mà. Mặc dù chắc chắn hiệu quả không bì nổi thang dược, nhưng ít nhiều gì cũng có thể giúp đỡ chút đỉnh.

“Ngươi bảo hắn ta chờ một lát.” Đường Thiệu Ngôn nói xong, vội vàng đi vào nhà kho, cầm chút gừng tươi và đường đỏ đi ra. Trước tiên cậu dùng linh lực kích phát linh khí và dược tính của gừng tươi, sau đó cắt gừng thành sợi nhỏ, ngâm trong nước sôi, đậy nắp nấu thêm năm phút, cuối cùng lại cho một ít đường đỏ vào trong.

“Cầm về cho phụ thân ngươi uống đi, uống nhân lúc còn nóng, để cho ra mồ hôi, có lẽ sẽ thuyên giảm." Đường Thiệu Ngôn suy đoán phụ thân của tạp dịch này ngã xuống hàn đàm, chắc chắn là bị hàn khí xâm nhập, nước gừng đường đỏ vừa vặn giúp chữa bệnh này. Khi còn bé cậu bị đau đầu nhức óc gì đó, cha đều sẽ pha nước gừng đường đỏ cho cậu uống, hiệu quả rất tốt, chắc hẳn đồ của giới Tu Chân này sẽ còn có hiệu quả tốt hơn.

Tạp dịch kia nhận lấy, hai mắt chợt đỏ bừng, cúi thấp người với Đường Thiệu Ngôn, sau đó ôm bình đựng nước gừng đường đỏ chạy đi.

Đường Thiệu Ngôn cũng không quá để tâm đến chuyện này, lại tiếp tục trở về làm việc. Ấn ký trăng lưỡi liềm của cậu sắp chuyển sang màu đỏ rồi, đêm nay ăn thêm linh thiện, hấp thu thêm linh khí, chắc hẳn đủ để cậu trở về hiện đại.

Buổi tối khi tiệm ăn sắp đóng cửa, tên tạp dịch kia quay lại, vừa thấy Đường Thiệu Ngôn đã ‘bịch’ một tiếng quỳ xuống, dùng sức dập đầu hai cái, lại móc bốn viên linh thạch hạ phẩm trong túi ra nhét vào trong tay Đường Thiệu Ngôn.

Động tác liên tục khiến Đường Thiệu Ngôn choáng váng: “Ngươi làm gì vậy? Mau đứng dậy! Mau đứng dậy!”

Cậu thật sự không quen nổi truyền thống hở ra cái là quỳ của cổ đại.

“Cảm ơn ơn cứu mạng của phó đầu bếp! Tiểu nhân không thể báo đáp, bốn viên linh thạch này là toàn bộ tích góp của tiểu nhân, mong phó đầu bếp vui lòng nhận lấy.” Tạp dịch kia kiên trì nói ra.

Sau khi phụ thân hắn ta uống nước gừng đường đỏ của Đường Thiệu Ngôn, lập tức ra rất nhiều mồ hôi, sắc mặt cũng tốt hơn rất nhiều, cũng không còn run rẩy vì lạnh nữa, sốt cũng lui đi, ngay cả ho khan cũng không dữ dội như trước. Cuối cùng lo lắng trong lòng hắn ta cũng tan đi, lúc này mới vội vàng trở về cảm ơn Đường Thiệu Ngôn.

Tiền lương của tạp dịch tiệm ăn ít đến đáng thương, một tháng cũng chỉ có hai viên linh thạch hạ phẩm, nhưng được cái bao ăn bao ở, coi như yên ổn. Có điều, ngoài chi tiêu cho bản thân ra, trong nhà cũng có nhiều chỗ cần dùng linh thạch, bây giờ bỏ ra bốn viên linh thạch hạ phẩm để cảm ơn Đường Thiệu Ngôn, có thể xem như là móc sạch vốn liếng rồi.

“Ngươi cứ nhận đi.” Đường Liễu Tĩnh cười ha hả, nói với Đường Thiệu Ngôn: “Nếu ngươi không nhận, e rằng hắn ta sẽ quỳ đến thiên hoang địa lão.”

Đường Thiệu Ngôn bất đắc dĩ nhận linh thạch, lúc này tạp dịch kia mới chịu đứng dậy.