Chương 33: Nợ nần chồng chất (1)

Tạp dịch kia thấy cậu nhận linh thạch, lúc này mới liên tục nói cảm ơn rồi lui xuống.

Đường Thiệu Ngôn dở khóc dở cười cầm bốn viên linh thạch, cậu cũng coi như là kiếm được tiền rồi nhỉ? Cũng không biết bốn viên linh thạch này có sức mua thế nào.

Đường Thiệu Ngôn dự định tối nay sẽ trở về hiện đại, cho nên cần tranh thủ hỏi rõ ràng một số vấn đề.

“Khiêm ca, ta có một người thân không phải tu sĩ, y mắc bệnh tim, y có thể ăn linh thiện ta làm không?” Mặc dù Đường Khiêm chỉ là Linh thị, nhưng chắc hẳn đã được bồi dưỡng từ nhỏ, hiểu biết rất nhiều, cho nên Đường Thiệu Ngôn cảm thấy hỏi hắn ta là đảm bảo nhất rồi.

“Cũng có thể đấy, nhưng phải chú ý về số lượng, đối với người phàm bọn họ, linh thiện giống như đồ đại bổ, ăn một chút sẽ có tác dụng cải thiện cơ thể, nhưng ăn nhiều cũng sẽ có nguy hiểm. Giống như cháo Linh Mễ chúng ta ăn buổi sáng vậy, một ngày bọn họ chỉ được ăn tối đa non nửa bát.”

“Ta hiểu rồi, cảm ơn Khiêm ca.” Đường Thiệu Ngôn lập tức yên tâm hơn hẳn, xem ra sau khi trở về cậu có thể yên tâm tẩm bổ cho chú rồi, dù sao linh khí ẩn chứa trong nguyên liệu nấu ăn ở hiện đại ít đến đáng thương, chỉ cần cậu khống chế số lượng vừa phải, chắc chắn cơ thể của chú sẽ không có vấn đề gì.

“Vậy Hồi Xuân quả thì sao? Y có thể ăn Hồi Xuân quả không?”

“Đương nhiên, Hồi Xuân quả chính là linh quả trung phẩm, ba năm mới kết quả một lần, mặc dù không đến mức cứu người chết sống lại, nhưng chỉ cần người đó còn một hơi thở, đảm bảo có thể cứu người đó sống sót, chữa trị bệnh tim cho chú ngươi chắc chắn không thành vấn đề.” Đường Khiêm dừng lại chốc lát rồi nói tiếp: “Nhưng mà Hồi Xuân quả chỉ có tác dụng với tu sĩ cấp thấp từ Trúc Cơ kỳ trở xuống, sau khi Trúc Cơ, trên cơ bản là thay da đổi thịt, bắt đầu chuyển sang giai đoạn tu luyện linh thể rồi, nếu linh thể bị thương, cũng không phải một Hồi Xuân quả là có thể cứu trở về.”

Nghe vậy, hai mắt Đường Thiệu Ngôn lập tức tỏa sáng: “Khiêm ca, ngươi biết có thể mua được Hồi Xuân quả ở đâu không? Hơn nữa cần bao nhiêu linh thạch mới mua được?”

“Ngươi muốn Hồi Xuân quả còn không dễ dàng sao? Trong linh viên nhà họ Đường chúng ta có, nhưng mà giá cả quả thật không rẻ, một quả cần sáu mươi viên linh thạch hạ phẩm. Đúng rồi, nghe nói lần trước ngươi bị thương nặng, chính là Trương quản sự dùng Hồi Xuân quả cứu sống ngươi, Trương quản sự là người tính toán chi li, chắc chắn sẽ không tự dưng cho ngươi chiếm được món hời, tiền của Hồi Xuân quả đó, chắc chắn sẽ trừ vào tiền lương của ngươi. Nếu ngươi muốn mua Hồi Xuân quả, e rằng vẫn phải tích lũy thêm một thời gian.”

Lúc này Đường Thiệu Ngôn mới chợt hiểu ra, thì ra cậu vẫn còn thiếu nợ đấy. Bây giờ cậu thăng lên làm phó đầu bếp, mỗi năm ngày có hai viên linh thạch, hai mươi lăm ngày mới có mười viên linh thạch, một Hồi Xuân quả trị giá sáu mươi viên linh thạch, ít nhất cần một trăm năm mươi ngày mới có thể trả lại. Nếu như cậu còn muốn mua thêm một Hồi Xuân quả mang về cho chú, vậy phải tích lũy thêm một trăm năm mươi ngày nữa!

Nhìn dáng vẻ mày ủ mặt ê của Đường Thiệu Ngôn, Đường Khiêm mỉm cười vỗ vai cậu: “Ha ha, ngươi cũng đừng quá để bụng, mặc dù Trương quản sự là người tính toán chi li, nhưng cũng coi như thưởng phạt phân minh, đầu bếp nghiên cứu ra món mới đều có khen thưởng, sau khi kết toán vào cuối tháng, chắc chắn sẽ không thiếu linh thạch cho ngươi.”

“Thật sao?” Đường Thiệu Ngôn lập tức tỉnh táo hẳn lên: “Có thể được ban thưởng bao nhiêu?”

“Chuyện này khó mà nói được, phải xem tình huống thế nào nữa, nhưng món ăn lần này ngươi nghiên cứu ra được hoan nghênh như vậy, ta thấy ít nhất cũng phải được khen thưởng mười viên linh thạch hạ phẩm.”