Chương 42: Tự mình làm cơm (1)

Đợi mọi người ăn gần xong rồi, Thang Lệ Lệ kéo Dư Na đi tìm bà chủ, chuẩn bị gọi riêng một chút gì đó, kết quả gặp phải hai bạn nữ khác.

Hai bạn nữ này có cùng suy nghĩ với Thang Lệ Lệ, một cô gái trong đó tên là Đỗ Châu, dáng người hơi mập sức ăn hơi lớn, khi ở cùng các bạn học không dám ăn uống thả cửa, cho nên vẫn chưa no. Một bạn khác tên là Trương Thiến, vô cùng kén ăn, món này cho tỏi không ăn, món kia cho hành không ăn, nên cũng chưa ăn no.

Đầu tiên bốn người ngẩn ra, sau đó bật cười, vui vẻ chọn món ăn với nhau.

“Thiệu Ngôn, đi, chúng ta về phòng nghỉ ngơi một lát, buổi chiều đi leo núi!” Điền Bặc Tịch đặt đũa xuống, lau miệng rồi khoác lên bả vai Đường Thiệu Ngôn, muốn kéo cậu về phòng.

“Tớ muốn đi tìm bà chủ.”

“Tìm bà chủ làm gì?”

“Tớ muốn mượn phòng bếp để tự nấu chút đồ ăn.”

“Sao vậy? Chưa ăn no à? Chưa ăn no thì gọi thêm thôi, sao phải tự nấu làm gì?” Điền Bặc Tịch lơ đễnh nói: “Đi, tớ đi tìm bà chủ cùng cậu.”

“Tớ cũng đi!” Viên Hạo nghe thấy cuộc nói chuyện của hai người nên cũng đi theo, cậu ta vừa xử lý thủ tục check in cho mọi người xong, đến chậm nên cũng chưa ăn no.

Khi đến quầy, mấy người Thang Lệ Lệ đã gọi đồ ăn xong.

“Ơ, Điền Bặc Tịch, sao các cậu cũng đến?” Thang Lệ Lệ là một cô gái cởi mở hướng ngoại, khá thân thiết với các bạn nam, bởi vậy lên tiếng hỏi.

“Thiệu Ngôn và lão Viên chưa ăn no, đến gọi thêm hai món.”

“Bọn tớ cũng gọi thêm đồ ăn, hay là lát nữa cùng ăn với nhau nhé?”

“Được!” Điền Bặc Tịch xoa bụng, cảm thấy mình vẫn có thể ăn thêm một ít.

Viên Hạo đi qua, mở menu, lại gọi thêm hai món.

“Thiệu Ngôn, tới xem muốn ăn thêm món gì?”

“Không cần đâu, tớ vẫn muốn tự nấu cơm ăn.” Đường Thiệu Ngôn đã quen ăn linh thiện, nào ăn nổi mấy món thô sơ này, nghĩ tới nghĩ lui, vẫn quyết định tự mình làm cơm.

“Bà chủ, tôi muốn mượn phòng bếp để tự nấu vài món ăn, có thể chứ?” Đường Thiệu Ngôn khách sáo nói với bà chủ.

Bà chủ của khu nghỉ dưỡng nhà nông là một bác gái có vẻ ngoài phúc hậu, nghe xong lời này thì vui vẻ nói: “Nhóc con, cậu biết nấu ăn hả?”

Thời đại này có con cái nhà ai mà không được hầu hạ như bảo bối? Ngay cả con gái biết nấu ăn còn hiếm thấy, chứ nói chi đến con trai.

“Vâng.” Đường Thiệu Ngôn ngại ngùng lên tiếng.

“Cậu có thể nói mình định làm món gì không?” Bà ta nhìn dáng vẻ Đường Thiệu Ngôn vô cùng đẹp trai sáng láng, thật sự không giống người biết nấu ăn, thế là không nhịn được hỏi một câu.

Đường Thiệu Ngôn ngẫm nghĩ, trả lời: “Làm một món Sườn xào chua ngọt, một món Cải xào nấm hương, thêm một bát Canh bí đao cà chua nữa.”

Một mặt một chay một canh, cũng đủ để ăn rồi.

Bà chủ nghe cậu nói lưu loát rõ ràng, cũng đều là món ăn tương đối đơn giản, đoán chừng thật sự biết nấu ăn, thế là cười nói: “Được, cho cậu mượn nhà bếp, nguyên liệu nấu ăn đều ở trong nhà bếp, nói một tiếng với đầu bếp là được. Còn phí nguyên liệu, cứ thu của cậu ba mươi tệ, tùy cậu làm gì thì làm, chỉ có một điểm – tuyệt đối đừng đốt nhà bếp của tôi đấy.”

Hiển nhiên, lời này là đùa giỡn, cho cậu mượn nhà bếp cũng không có vấn đề gì. Nhà bếp lớn như vậy, bên trong còn có đầu bếp nhà bọn họ, chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện gì.

Bởi vì đa phần đồ ăn cậu muốn làm đều là đồ chay, nhà mình trồng được, không đáng giá bao nhiêu tiền, cho nên thu ba mươi tệ rồi tùy cậu làm gì thì làm.

“Cảm ơn bà chủ.”

Đường Thiệu Ngôn đi tới phòng bếp phía sau, Điền Bặc Tịch, Viên Hạo và mấy bạn nữ thì ở bên ngoài chờ ăn cơm.

“Các cậu nói xem, Đường Thiệu Ngôn thật sự biết nấu ăn sao?” Sau khi mấy người ngồi xuống, Đỗ Châu không nhịn được tò mò hỏi.

“Chắc là biết? Hình như tiệm cơm mà cha cậu ấy mở rất nổi tiếng.” Thang Lệ Lệ không chắc chắn nói.

“Ôi thôi! Lát nữa đừng nhắc tới chuyện cha cậu ấy trước mặt cậu ấy đấy! Còn ngại cậu ấy chưa đủ phiền lòng à?” Điền Bặc Tịch lập tức nhíu mày.

“Đúng đúng đúng, trước đó không lâu nhà cậu ấy vừa xảy ra chuyện, cũng đừng xát muối lên trái tim người ta.” Viên Hạo cũng lập tức nói theo.

“Biết rồi, biết rồi, xin lỗi.” Thang Lệ Lệ ngượng ngùng le lưỡi, cô ta thật sự không cố ý, chỉ là vừa rồi quên mất chuyện này thôi.

Mọi người đều bỏ qua chủ đề này, bắt đầu thảo luận chuyện đi leo núi buổi chiều, xem nơi nào có phong cảnh đẹp. Thang Lệ Lệ và Viên Hạo lập ra kế hoạch, cho nên nói rõ ràng đâu ra đấy.

Không lâu sau, đồ ăn mấy người bọn họ gọi đã được đưa lên, các bạn nữ gọi Cá hố kho, Gà chảy nước miếng, Khoai tây thái sợi chua cay và Canh xương sườn ngô ngọt, Viên Hạo gọi thêm Thịt heo nấu chín hai lần và gà Cung Bảo.

“Chúng ta có cần chờ Đường Thiệu Ngôn ăn cùng không?” Dư Na hỏi.

“Hì hì, sao vậy? Người đẹp Dư muốn nếm thử tay nghề của Thiệu Ngôn nhà chúng ta sao?” Điền Bặc Tịch nháy mắt trêu ghẹo.

“Đâu có! Cậu đừng có nói mò! Ai biết cậu ta làm ra món ăn như thế nào chứ, tớ không thèm ăn đâu!” Dư Na da mặt mỏng, nghe vậy thì xấu hồ lên tiếng phản bác.

“Đúng đấy, Dư Na nhà chúng ta ăn món gì cũng phải chọn kỹ lưỡng, cậu đừng nói mò.” Thang Lệ Lệ cũng vội phụ họa.

“Được được được, tới sai rồi.” Điền Bặc Tịch giơ tay đầu hàng: “Không cần chờ cậu ấy đâu, cậu ấy cũng kén chọn lắm, vừa rồi không ăn mấy, chắc là chỉ muốn ăn món mình tự làm.”

“Vậy được rồi.” Những người khác thật sự đói bụng, hơn nữa cố ý chọn mấy món phù hợp với sở thích của mình, thế là không kịp chờ đợi cầm đũa lên ăn.

“Thịt heo nấu chín hai lần này ngon phết, miếng thịt to như vậy, nhiều thật sự.”

“Ha ha, gà Cung Bảo này cũng rất ngon, ăn với cơm quá hợp luôn.”