Chương 10: Không nỡ nhìn thẳng

“Có gì phàn nàn thì đến chỗ Cục trưởng Đường mà nói, đừng nói bậy với tôi! Tôi không quan tâm là nam hay nữ, chỉ cần vẫn còn ở Khoa pháp y dù chỉ một ngày, tôi cũng sẽ đối xử bình đẳng!” Nhuế Quân ngắt lời đội trưởng Hầu, lạnh lùng nói.

“Ý tôi không phải thế, tôi muốn nói là mấy cô gái nhỏ hiện nay...Thôi được rồi, đừng lườm tôi, tôi không nói nữa là được chứ gì? Các cô cứ bận việc đi, tôi đi nói chuyện với nhân chứng.”

Đội trưởng Hầu buồn bã cụp đuôi bỏ đi.

“Làm tốt việc các em phải làm, đừng quan tâm lời nói của anh ấy.” Chờ đội trưởng Hầu rời đi, Nhuế Quân mới nói với Hạ Anh và Sầm Y Đồng.

Chỉ là phân biệt giới tính thôi, Hạ Anh cũng không quá để ý. Dù sao sau này sẽ dùng thực lực để nói chuyện.

Nhưng thực chất hành động của Nhuế Quân làm cô hơi bất ngờ.

Mặc dù Nhuế Quân trông nghiêm túc và lạnh lùng, nhưng tâm hồn cô ấy lại rất tinh tế, cũng rất quan tâm đến cảm xúc của những người xung quanh. Đi bên cạnh một người lãnh đạo có tính cách như vậy, đối với các bạn trẻ mới nhậm chức là một chuyện tốt.

Hiện trường vụ án là một nhà ga tư nhân, diện tích khoảng mười mét vuông, không gian tương đối chật hẹp. Bên trong đã có một số nhân viên từ bộ phận vật chứng đang chụp ảnh và thu thập chứng cứ.

Nhuế Quân đeo găng tay cao su, quay đầu lại dặn dò Hạ Anh và Sầm Y Đồng: “Tí nữa làm theo chỉ thị của chị, đừng làm việc dư thừa. Nhớ kỹ nguyên tắc: mở mắt, ngậm miệng, tay đút vào túi.”

Đây là lời cảnh cáo bọn họ, dù không làm gì thì ít nhất cũng không được phá hỏng hiện trường.

Hạ Anh cùng Sầm Y Đồng gật đầu, nhớ kỹ lời Nhuế Quân nói.

Sau đó, Nhuế Quân nói về một số điều cần lưu ý khi giám định hiện trường, rồi dẫn theo hai người họ vào gara.

Vừa bước vào, Hạ Anh đã ngửi được mùi máu tươi nồng nặc thông qua lớp khẩu trang. Cô nhìn xuống sàn bê tông, thấy khắp nơi đều là dấu vết máu bắn ra tung tóe. Mà nạn nhân thì đang nằm trên vũng máu cạnh chiếc xe.

Hiện trường máu me đến mức Hạ Anh cũng không nỡ nhìn thẳng.

Sắc mặt Sầm Y Đồng trắng bệch, bước tới nắm chặt lấy cánh tay cô.

“Đừng đứng yên ở đấy, mở hộp dụng cụ ra, đưa túi vật chứng cùng cái nhíp cho chị.” Nhuế Quân liếc hai người một cái, ngữ khí đều đều nói.

Hạ Anh nhanh chóng phản ứng lại, kéo Sầm Y Đồng ra, bình tĩnh mở hộp rồi lần lượt đưa dụng cụ cho Nhuế Quân.

Đầu tiên Nhuế Quân kiểm tra vết máu xung quanh, sau đó ngồi xổm xuống bên cạnh thi thể, Hạ Anh đi theo bên cạnh hỗ trợ.

Sầm Y Đồng thấy hai người nhanh chóng bắt tay vào việc, trong lòng hơi choáng ngợp, cũng chạy qua.

Nhuế Quân nhìn người đã khuất: có ba vết thương rõ ràng nhất, một vết ở ngực, hai vết ở sau đầu, đều là do bị chém. Vết thương sau đầu rất sâu, xung quanh có nhiều lớp biểu bì bị bóc thành từng mảng, hộp sọ bị dập một phần. Mà vết thương ở ngực người đã khuất, bởi vì vô tình làm cơ bắp động mạch bị thương, nên có thể tưởng tượng khi đó đã chảy rất nhiều máu.