Chương 16: Không nghe được

Lão thái thái rất hài lòng với dung mạo của bốn người bọn họ: “Đây đều là các nha hoàn xinh đẹp bên cạnh ta, ta biết rõ họ, khế ước bán thân cũng ở đây. Sau này tìm đỏ mắt cũng không thấy đâu, ngươi đưa về phủ cùng ngươi, chọn ngày lành để họ hầu hạ Vương gia, đó là con đường duy nhất đảm bảo ngươi sẽ có con thừa tự sau này.”

Tạ Minh Trạch: Ta có thể đem đi cái đầu ngươi ấy.

Tạ Minh Trạch ngồi đó cụp mắt uống hết trà trong ly, y không phải người có lòng nhân hậu, khi đặt ly xuống, một tiếng cạch vang lên khiến tất cả những người có mặt đều giật mình.

Lão thái thái cau mày, trên mặt lộ rõ sự không hài lòng: “Ngươi có ý gì? Ngươi còn không bằng lòng sao?”

Tạ Minh Trạch lập tức đứng dậy, lườm bà ta một cái: “Lão thái thái, người đang nghĩ gì vậy, cơ thể Vương gia không khoẻ, không thể tự di chuyển được, yếu ớt suy nhược, cần điều dưỡng rất nhiều, người tìm cho hắn bốn mỹ nữ thế này, người muốn tỏ thành ý với hắn hay muốn trù hắn chết sớm? Người muốn tìm đường chết thì cũng đừng kéo ta theo chứ, sau này ta còn muốn làm Lệ vương phi thật tốt cơ mà, có thù tất báo.”

Y cố tình nhấn mạnh vào mấy từ cuối cùng, ánh mắt lộ ý chế nhạo và tia nguy hiểm không rõ nguyên nhân, trong chốc lát, khí thế của y thật sự khiến lão phu nhân sợ hãi.

Sau khi lấy lại tinh thần, lão thái thái đập bàn: “Phản rồi, ngươi dùng giọng điệu này nói chuyện với tổ mẫu sao”

Tạ Minh Trạch: “Sao người lại nói như vậy? Nếu người muốn thì cứ vào cung bẩm báo với Hoàng thượng đi, để mọi người thấy rằng, tôn nhi mới thành hôn được ba ngày, vậy mà tổ mẩu đã định nạp nha hoàn dưới tay mình làm thông phòng cho phu quân của tôn nhi. Dù ta biết người mất phu quân cũng không dễ dàng gì, nhưng người cũng không thể xen vào chuyện nhà người khác nhiều như vậy, hơn nữa tôn nhi là nam nhân, người làm vậy chẳng phải là làm mất mặt tôn nhi sao.”

Sau những lời này, tất cả mọi người đều chết lặng, đặc biệt là khuôn mặt già nua của lão thái thái đã đỏ bừng.

Lời này của Tạ Minh Trạch như chỉ hận không thể nói trực tiếp câu: Tổ mẫu, người không biết xấu hổ, nhưng tôn nhi thì biết đó.

Lão thái thái sinh ra ở quê, mất phu quân từ sớm nhưng đầy tham vọng, nóng nảy, hay mắng nhiếc người khác, năm đó, vì nhi tử được trọng dụng, dần được thăng quan tiến chức, sau khi thành lão phu nhân, bà ta cũng không còn chửi bới người khác nữa, bao nhiêu năm được kính trọng, đây là lần đầu có người bật bà ta tanh tách như tôm thế này.

Lão thái thái tức giận đến run rẩy: “Ngươi, ngươi…”

Tạ Minh Trạch liếc nhìn khuôn mặt của lão thái thái, y rất phấn khích, gương mặt vui vẻ, vuốt vuốt tà áo nói: “Trí nhớ của ta kém quá, hiện tại phu quân ta không thể xa ta lâu như vậy, tôn nhi đành phải xin phép cáo từ. Nếu lão thái thái không có chuyện gì làm, hay là gửi những mấy nha hoàn này cho phụ thân ta, có lẽ cổ thụ sẽ nở hoa, người sẽ có thêm mấy đứa cháu nữa.”

Lão phu nhân: “Ngươi cái đồ...”

Trước khi Tạ Minh Trạch rời đi, y còn tốt bụng nhắc nhở: “Lão thái thái, bây giờ người đã là lão phu nhân Tạ gia, mỗi lời nói và hành động của người đều đại diện cho Tạ gia, không thể để phụ thân lên triều cũng bị các vị quan khác chê cười vì có một thân mẫu xuất thân bần hàn, mở miệng ra là muốn chửi người khác chứ? À, nhân tiện, không phải ta đang mắng chửi người đâu, ta chỉ đang nói lại những lời của thái thái mà thôi, ôi trời ơi, những lời này quá khó nghe, tôn nhi tuổi còn nhỏ, không nghe được, không nghe được.”