Chương 21: Thoái thác

Tôn thị vô cùng hối hận vì đã đồng ý thực hiện kế hoạch này với với Tạ Ngọc Kiều, để bây giờ trộm gà không được còn mất luôn nắm thóc, đành phải tìm lý do thoái thác, bà ta đảo mắt, định đưa Tạ Ngọc Kiều vì rớt xuống nước sợ cảm phong hàng mà gấp rút lui về phòng, còn bà ta nhân cơ hội trì hoản này mà đi tìm Tạ Tướng quân.

Tạ Minh Trạch sao có thể bỏ qua cơ hội ngàn năm có một này, từ lúc biết âm mưu Tạ Ngọc Kiều cho đến khi Tạ Văn Khang cứu nàng ta, Tạ Minh Trạch đã sớm vẽ đường cho bọn họ rồi.

Trong cảnh này, Tạ Văn Khang muốn thoát tội cũng không được.

Tạ Văn Khang là hài tử được sinh ra từ mối quan hệ vụиɠ ŧяộʍ của Tạ Tương và Tôn thị, vậy cũng được coi là đại công tử của Tạ gia. Huống hồ ban đầu Tạ Tương cũng không phải không thích Tạ Minh Trạch, dù sao trên danh nghĩa, y cũng là con đầu lòng của Tạ tướng quân và cố phu nhân.

Cùng với cảm giác tội lỗi với cố phu nhân, ông ta cũng phần nào cảm thấy có hảo cảm với y.

Khi còn nhỏ, Tạ Văn Khang vốn không được chú ý nhiều, hắn ta giả vờ tiếp cận Tạ Minh Trạch, nhưng lần nào cũng “vô tình” khiến người khác nhìn thấy mặt xấu của y, Tạ tướng quân dần ghét bỏ đứa con này, thậm chí còn không cho gia sư đến dạy.

Vì quá tức giận nên Tạ tướng quân cũng không còn để mắt tới y.

Kết quả, Tạ Minh Trạch là trưởng tử, tư chất không tệ, nhưng vì không có thầy dạy nên chỉ biết được vài chữ, cũng không được đi học đàng hoàng như Tạ Văn Khang.

Sau này, khi trưởng thành, Tạ Văn Khang càng ngày càng mưu mô, với khuôn mặt hiền lành ôn hòa, lúc nào hắn ta cũng tỏ vẻ bản thân là người dễ gần, luôn hòa nhã với mọi người xung quanh. Trong khi người khác ghét bỏ Tạ Minh Trạch ra mặt, hắn ta lại trở nên gần gũi, thường hay cho Tạ Minh Trạch đồ.

Trong kí ức của Tạ Minh Trạch, nguyên thân rất cảm kích vị nghĩa huynh này, nhưng đứng từ góc nhìn của Tạ Ngọc Kiều, Tạ Minh Trạch chỉ là trò tiêu khiển của hai người bọn họ.

Đều là một mặt trắng, một mặt đen với nhau thôi.

Mục đích đều giống nhau, là coi trưởng tử như trò đùa mua vui cho bọn họ.

Trước khi Tôn thị kịp lên tiếng lần nữa, Tạ Minh Trạch thì thầm: “Phu quân, chẳng lẽ có người muốn hãm hại Thái tử điện hạ? Nếu không, sao có thể dụ Thái tử đến một mình? Quá khủng khϊếp, chẳng lẽ Ngọc Kiều muội muội cũng vì vậy mà ngã xuống, sau đó để điện hạ đến cứu muội ấy và...”

Nói đến đây, Tạ Minh Trạch che miệng lại.

Tôn thị tức giận đến đau đầu, Tạ Minh Trạch bị sao vậy? Từng lời y nói ra như muốn bênh vực Tạ Ngọc Kiều, nhưng một khi đã nói đến chuyện có người muốn mưu sát Thái tử, Tạ gia không còn đường lui nữa.

Thái tử nghe Tạ Minh Trạch nói xong liền nhận ra gì đó, hắn không tin có người trong phủ Tạ gia dám mưu sát Thái Tử, nếu Thái tử thực sự muốn điều tra, chính bọn họ không thể thoát tội, nghĩ đến đó, Thái tử lạnh nhạt liếc nhìn Tạ Ngọc Kiều đang run rẩy vì lạnh.

Thái tử: “Đệ tế nói đúng, phải nghiêm túc điều tra chuyện này!”

Ánh mắt Tôn thị và Tạ Ngọc Kiều tối sầm lại.

Sau một nén nhang, Tạ tướng quân nhìn Tạ Ngọc Kiều và Tôn thị đang quỳ trong thư phòng, sắc mặt ông ta tái nhợt, cố kìm nén cơn tức giận, ông ta cúi đầu với Thái tử: “Việc này thật sự là lỗi của thần, xin Thái tử bớt giận. Thần bảo đảm với ngài, dù Tạ Ngọc Kiều có to gan đến đâu cũng tuyệt đối không dám có ý mưu sát Thái tử, chắc chắn có hiểu làm nào đó ở đây. Nữ nhi hư! Con nói cho mọi người biết đi, có chuyện gì xảy ra vậy?”