Chương 22: Lựa chọn

Chắc chắn Tạ Ngọc Kiều không thể nói nàng ta định nhảy xuống hồ để quyến rũ Thái tử, sau khi bàn bạc với Tôn thị, nàng ta đã nghĩ ra một cách để đối phó, dù chỉ là hạ sách, nhưng lúc này cũng khiến nàng ta được giảm nhẹ tội một phần trước với Thái tử.

Tạ Ngọc Kiều bắt đầu bật khóc nức nỡ: “Là tiểu nữ... có tội. tiểu nữ không ngờ mọi chuyện lại diễn ra như vậy. Chỉ vì quá ngưỡng mộ Thái tử, tiểu nữ muốn bày tỏ tình cảm với người, chỉ là cô nam quả nữ không tiện gặp mặt nhau chỗ đông người, nên tiểu nữ đành chờ ở đoạn đường người hồi phủ. Nhưng khi Thái tử sắp đến, vì kích động mà tiểu nữ bất cẩn rơi xuống hồ. Tiểu nữ có tội, xin người hãy trách phạt tiểu nữ thật nặng.”

Dù chuyện này lớn hay nhỏ cũng phải xem Thái tử nói gì.

Thành thực mà nói, không nam nhân nào có thể tàn nhẫn đến mức đối xử tệ bạc với nữ tử ngưỡng mộ mình, hơn nữa nhìn dáng vẻ Tạ Ngọc Kiều lúc này, nước mắt đầm đìa, tóc tai rối bù, cộng với vẻ ngoài không tâm thường của nàng ta, ngược lại càng khiến người khác thấy vừa xinh đẹp vừa đáng thương.

Mắt hạnh cụp xuống, nước mắt không ngừng tuôn rơi, vẻ mặt lo lắng, tuyệt vọng của nàng ta khiến đôi mày đang cau lại của Thái tử giãn ra phần nào, cơn tức giận cũng theo đó mà dịu đi đôi chút.

Tạ Minh Trạch gần như không khỏi trợn tròn mắt: Khó trách Tạ Ngọc Kiều có thể làm nhân vật chính trong truyện, Thái tử thực sự rất thích dáng vẻ này.

Dù Tạ Ngọc Kiều đã đoán đúng, nhưng... có thể nàng ta sẽ phải thất vọng.

Thái tử quả thực sẽ không tiếp tục điều tra chuyện này, không chỉ vì thể diện của Tạ gia, mà vì có người ngưỡng mộ Thái tử, nhưng hắn lại cảm thấy khó chịu, người ngưỡng mộ mình lại vừa ôm ấp thân mật với nam nhân khác.

Nếu sau này Tạ Ngọc Kiều vì ngưỡng mộ hắn mà làm điều gì đó...

Thái tử nheo mắt: “Tạ nhị tiểu thư, xin hãy tự trọng, cô không có tình cảm đặc biệt gì với ngươi. Tuy hôm nay ngươi bất ngờ rơi xuống nước, nhưng nghĩa huynh của ngươi đã cứu ngươi. Chưa kể, lúc đó ngươi... thực sự không thích hợp, vì vậy, vì danh tiếng của bản thân, tốt nhất là nên sớm yên bề gia thất với Khang công tử đi.”

Thái tử vừa nói lời này, tất cả mọi người có mặt đều chết lặng.

Cơ thể Tôn thị cứng đờ, bà ta đủ uy quyền để bịt mồm bọn nha hoàn, nhưng bà ta quả thực không thể cản nổi lời nói của Thái tử.

“Không!” Tôn thị tuyệt vọng lắc đầu, không còn quan tâm đến tôn nghiêm của mình nữa: “Điện hạ, chuyện này tuyệt đối không thể! Mong điện hạ xem xét lại!”

Tạ tướng quân cũng sửng sốt, ông ta không ngờ một bữa cơm có thể ra nông nỗi này, ông ta mấp máy môi, đầu óc quay cuồng, muốn chửi mắng, nhưng không tài nào phát ra tiếng gì.

Tạ Văn Khang, người vẫn đang đứng một bên nãy giờ không nói lời nào, gần như sắp phát điên:? ?

“Phụ thân!” Hắn ta cũng không còn bình tĩnh nữa, vội vàng hét lên.

Tạ tướng quân điều chỉnh biểu cảm cứng đờ, lắp bắp nói: “Điện... điện hạ... việc này... thực sự không ổn lắm.”

Thái tử cau mày: “Sao lại không ổn?”

Tạ Minh Trạch nhìn sắc mặt của những người này, suýt không nhịn được cười: Không phải Tạ tướng quân tự xưng mình là người trượng nghĩa sao, không phải chính ông ta đi nói với cả kinh thành rằng cái vị trí Tạ tướng này của ông ta là do chính ông ta tự giành được chứ không phải nhờ nhà ngoại sao? Thật không biết xấu hổ.

Y muốn xem ông ta sẽ chọn cái gì?