Chương 29: Phẫu thuật

Mấy người hầu nghe thấy có động tĩnh thì chạy ra, nhìn thấy chính là lão gia đều ngây người, sau đó Chu cữu cữu trực tiếp đuổi bọn họ đi, ném cho bọn họ một thỏi bạc, dặn bọn họ mãi đến sáng sớm mai mới quay trở lại đây.

Mấy người đều không dám phản đối, hai người nhìn nhau, không dám hỏi thêm gì nữa, vội vàng rời đi.

Tin tức nhà họ Chu gặp nạn còn chưa lan truyền, bọn họ cũng không biết tin Thanh thiếu gia gặp nạn.

Sau khi mọi người rời đi, Tạ Minh Trạch và Chu cữu cữu bế hắn đến một căn phòng trống.

Tạ Minh Trạch không quay đầu lại: “Cữu cữu, người về nhà trước đi, hai canh giờ nữa hãy quay lại. Đến lúc đó sẽ có kết quả, con sẽ dùng phương pháp đặc biệt để liên lạc với thần y, thần y không thích bị làm phiền hoặc gặp người ngoài, cữu cữu không tiện ở lại đây, nếu thần y nhìn thấy người ngoài mà tức giận, thì..."

Chu cữu cữu vốn muốn ở lại đây, nhưng khi nghe lời này, ông ấy lập tức nói rằng đã hiểu, thậm chí vì sợ thần y bị nhìn thấy và từ chối chữa trị cho Thanh ca nhi, cữu cữu đã đi đến một nơi rất xa và ngồi xuống, nhắm mắt lại.

Sau khi Tạ Minh Trạch kiểm tra xác định không có người ngoài, y từ bên trong chốt hết cửa lại, sau đó đi đến bên giường, đem tất cả chân nến trong phòng mang tới, sau khi thắp sáng, xung quanh bỗng nhiên sáng như ban ngày.

Ngoài việc để lại 12 điểm giá trị sinh mệnh, 112 điểm giá trị sinh mệnh còn lại của Tạ Minh Trạch đều được đổi lấy những loại thuốc cần thiết như thuốc chống viêm để phẫu thuật và sử dụng sau này.

Tạ Minh Trạch không hề nói dối Chu cữu cữu, quả thực có 70%, ca phẫu thuật không có vấn đề gì, chắc chắn Chu Thanh Lâm có thể sống sót, nhưng quan trọng nhất là đêm sau ca phẫu thuật, nếu Chu Thanh Lâm có thể chịu đựng được thì sẽ là như vậy, nếu hắn không thể, thì sẽ rời vào trong 30% khả năng còn lại.

Khử trùng xong, Tạ Minh Trạch bắt đầu chuẩn bị, khi mọi việc đã chuẩn bị xong, y tập trung mổ bụng Chu Thanh Lâm và khâu lại những cơ quan nội tạng đang chảy máu.

Ca phẫu thuật kéo dài gần hai canh giờ tức là bốn tiếng, trong khoảng thời gian này Tạ Minh Trạch quá tập trung, không cảm thấy mệt mỏi, sau khi khâu xong, y nhìn Chu Thanh Lâm nằm đó, kiểm tra mạch một chút, dùng tay để nghe nhịp tim, xác định chắc chắn không có vấn đề gì, y mới thở phào nhẹ nhõm.

Vì thuốc chống viêm chủ yếu là thuốc viên nên y nghiền thành bột rồi cho vào lọ.

Mấy loại thuốc khác cũng vậy, cuối cùng y đặt mấy cái bình ở đó, y dùng một ngọn nến đốt hết những miếng gạc dính máu không liên quan gì đến thời đại này cho chúng hoàn toàn cháy hết, còn các dụng cụ phẫu thuật khác như dao mổ, nhíp sau khi đổi vẫn có thể sử dụng lại lần sau, y yêu cầu hệ thống thu về, giấu vào túi chứa đồ sau khi đổi lấy.

Sau khi kiểm tra lại và không phát hiện vấn đề gì, Tạ Minh Trạch mở cửa và rửa tay đầy máu trước.

Sau đó mở cửa đợi, hai canh giờ trôi qua, trời cũng đã tối, từ xa đã thấy Chu cữu cữu vội vã đi về phía này, khi nhìn thấy Tạ Minh Trạch đang đợi ở cửa, ông ấy gần như chạy nhanh đến.

Khi đến gần, ông ấy thở hổn hển: "Minh ca nhi, biểu ca của con..."

Tạ Minh Trạch: "Vào nói chuyện đi." Ông ấy bước vào, Chu cữu cữu sợ gặp phải thần y, Tạ Minh Trạch nói với ông ấy rằng thần y đã rời đi nên cứ yên tâm, đi đến cửa, khi y mở cửa ra thì bên trong nồng nặc mùi máu và mùi lạ, có mùi rượu nồng nặc nhưng Chu cữu cữu không quan tâm, bước nhanh về phía trước nhìn con trai đang nằm đó, đôi tay run rẩy đưa lên, kiểm tra hơi thở, để xác nhận rằng con trai mình vẫn còn sống.