Chương 30: Mổ bụng vẫn có thể sống

Chu cữu cữu hai chân mềm nhũn, quỳ xuống đất, đôi mắt đỏ hoe không kìm được nước mắt, vội vàng đứng dậy: "Minh ca nhi, lần này thật sự là..."

Tạ Minh Trạch lắc đầu: "Cửu cửu, Thanh biểu ca còn chưa qua khỏi nguy hiểm, buổi tối sẽ sốt cao, đây chính là nguyên nhân có thể tử vong. Ngoài ra, bởi vì nội tạng của Thanh biểu ca đang chảy máu, huynh ấy cần phải mổ bụng, để cầm máu, nên..." Y mở quần áo của Chu Thanh Lâm ra, ở đó có một đường khâu dài khiến Chu cữu cữu trợn mắt không thể tin được.

Cái, cái gì? Mổ bụng mà vẫn có thể…sống?

Nhưng nghĩ đến vừa rồi Thanh ca nhi quả thực còn thở, Chu cữu cữu hai mắt sáng lên: Người đó quả thực là một thần y!

Chu cữu cữu kích động không thôi: “Vậy bây giờ…”

Tạ Minh Trạch: “Chuyện này người ngoài không thể biết, con chỉ có thể tự mình xử lý, không ai có thể kiểm tra vết thương cho đến khi Thanh biểu ca tỉnh lại. Nói chung, vết thương sẽ lành trong nửa tháng, trong khoảng thời gian này không thể cử động. Cửu cửu hiểu ý con chứ?”

Chu cữu cữu lập tức gật đầu.

Tạ Minh Trạch đưa cho ông ấy những bình đó, còn nói rõ ràng hướng dẫn sử dụng khi bị thương ngoài da, ngoài ra, hắn tạm thời không thể ăn uống gì, ngày mai y sẽ lại tới, nhưng tối nay... "Cửu cửu, nếu Thanh biểu ca có thể sống sót qua đêm nay thì sẽ không sao, nhưng nếu không thể vượt qua được... vậy nên cửu cửu, người phải ở đây suốt đêm nay. Nếu trong khoảng thời gian này, biểu ca sốt cao, hãy cử người đến phủ Cửu hoàng tử để tìm con."

Chu cữu cữu liên tục gật đầu, đôi mắt đỏ hoe: "Minh ca nhi, chính con đã cứu Thanh ca nhi. Chu cữu cữu nợ con một mạng sống." Nhớ lại những năm qua, vì Minh ca nhi xa lánh mình, ông ấy thực sự không dám tiếp cận, nhưng không ngờ Minh ca nhi tuy vẻ ngoài lạnh lùng nhưng là người ấm áp.

Tạ Minh Trạch nhìn Chu cữu cữu lau nước mắt, nếu không phải y phải quay về tìm cách kiếm một ít điểm giá trị sinh mệnh để đổi lấy thuốc, lẽ ra Tạ Minh Trạch đáng lẽ phải ở lại đây một đêm.

Nhưng nếu không có giá trị sinh mệnh, cho dù thật sự không thể sống sót, y cũng không có đồ vật gì có thể đổi được.

Y không thể vì cứu mạng Chu Thanh Lâm mà trao đổi 12 điểm giá trị sinh mệnh cuối cùng.

Vì vậy, y chỉ có thể xem [Nhiệm vụ hàng ngày] vào ban đêm, tắm rửa thay quần áo và nhận được 10 điểm giá trị sinh mệnh, đủ để đổi lấy thuốc.

Hơn nữa, có Lệ Tứ ở đây, y chỉ cần giống như trước đây chỉ cần đổ nước là thắt dây lưng là xong, ngoại từ việc trước đây Chử Lệ bị hôn mê, bây giờ đã tỉnh lại rồi thì khác nhau mà thôi.

Sau khi Tạ Minh Trạch trở lại phủ Cửu hoàng tử, y đi thẳng đến tân phòng. Khi gả đến, y sống trong sân của Chử Lệ, y không còn nơi nào khác để ở và không còn cách nào khác là phải quay về đó.

Vừa bước tới cửa đã gặp Lệ Tứ, hắn không ngờ y lại về sớm như vậy, chẳng phải y nói nói nhà họ Chu phải tổ chức tang lễ cho phu nhân nên phải ở lại một hai ngày sao?

Nhưng Lệ Tứ tuy rằng trong lòng nghĩ như vậy, nhưng cũng không hỏi cái gì, chỉ hỏi Tạ Minh Trạch có dùng cơm hay không, sau khi biết y không ăn, lập tức đi thu xếp.

Khi Tạ Minh Trạch trở về đã là giờ hợi, khoảng 8 giờ tối, Chử Lệ chắc chắn đã ăn tối và uống thuốc, không có cơ hội giúp hắn ăn, may mắn là bây giờ hắn chắc chắn chưa đi ngủ, việc tắm rửa và thay đồ có thể chuẩn bị cho hắn.

Nhưng nếu Chử Lệ từ chối... mười điểm giá trị sinh mệnh cứ như vậy biến mất.

Tạ Minh Trạch từng coi thường mười điểm giá trị sinh mệnh, nhưng bây giờ... thật thơm.