Chương 6: Đội cứu hộ

Mê man không biết bao nhiêu lần rồi lại hồi tỉnh, tại một tinh cầu bỏ hoang, không một ai biết có một con người từng giây phút đang vật lộn sống dở chết dở. Buổi sáng một ngày âm u năm 30XX theo lịch của Đế quốc, một chiếc phi thuyền nhỏ từ trạm cứu trợ của thủ đô cất cánh. Phi hành đoàn này gồm năm người, với đội trưởng họ Dương là người dẫn đầu. Dương Chí là một người đàn ông đứng tuổi, ông xuất thân từ quân đội, có kinh nghiệm thực chiến dày dặn. Về già ông dẫn dắt một top lính trẻ thuộc học viện của Đế quốc, làm nhiệm vụ chuyển giao cứu trợ những nạn nhân trong chiến tranh xâm lược phát sinh với dị tộc, hay những người vô tình bị thất lạc. Công việc biến đổi thất thường, rèn luyện cho ông và các cậu lính này sự linh hoạt và nhạy bén, đồng thời nâng cao sức chịu đựng. Lần này, đội của họ được cấp trên giao cho một nhiệm vụ nhỏ, cứu trợ nạn nhân tại một tinh cầu hoang. Dương Chí với phi hành đoàn của ông đối với nhiệm vụ lần này thật sự không quá coi trọng lắm, nguyên nhân có chút đặc biệt. Người bọn họ phải cứu trợ lần này, chính xác hơn là tội phạm. Khi một cá nhân vi phạm pháp luật Đế quốc, kẻ đó sẽ bị nghiêm trị thích đáng. Tuy nhiên tùy theo hành vi phạm tội và những cáo buộc liên quan, chờ đợi họ là những hình phạt khác nhau. Nhẹ nhàng có thể là bắt giữ trách phạt cảnh cáo, nghiêm trọng không thể cứu vãn xử tử, hoặc một hình thức khác hơn gần với tử hình, đó là đày họ ra khỏi phạm vi bảo vệ. Thường những tội nhân này, tội họ phạm phải đã rất nặng nhưng chưa đến mức phải chết. Đưa những cá nhân phạm tội này ra những tinh cầu hoang không ai cai quản là một cách điển hình. Những phạm nhân này không còn được Đế quốc che chở, tại môi trường sống khắc nghiệt phải bắt đầu tìm cách tự sinh tồn. Khắc nghiệt, tuy không nói gϊếŧ, nhưng chẳng khác nào ban cho án tử. Hành tinh hoang có gì? Hung thú và các loài ăn thịt. Một người lính được rèn luyện chưa chắc có thể sinh tồn, nói chi một người không rèn luyện? Tất nhiên, hành tinh hoang cũng có nhiều cấp bậc, con số nguy hiểm được các chuyên gia tính toán đo lường. Bị đày chứ không phải gϊếŧ, pháp luật vẫn khoan dung cho các phạm nhân một cơ hội. Mỗi tháng một lần, một chiếc phi thuyền sẽ được Đế quốc gửi tới để xem thực trạng của các phạm nhân, sống sót sẽ được phi thuyền tiếp tế cứu trợ. Nói là như vậy, thế nhưng số người có thể đợi phi thuyền của Đế quốc đến thật sự không nhiều lắm. Đa phần đều đều chết trước khi nhận được viện trợ, số còn lại chỉ có thể nói là dựa vào vận may. Như là tinh cầu không quá đỗi nguy hiểm, bất ngờ tìm được nguồn thực phẩm sót lại hay kẻ đồng hành, vân vân... Tóm lại, việc lưu đày ra hành tinh hoang còn là một vấn đề gây nhiều tranh cãi của Đế quốc, tuy nhiên không phủ nhận nó cũng gây dựng niềm hy vọng sống mong manh cho các tù nhân phạm tội. Công việc lần này của đội cứu trợ chính là như vậy, mang hy vọng đến một người không biết còn tồn tại hay không.

"Này Cao Văn, còn khoảng bao lâu chúng ta sẽ đến nơi vậy?" Trong khoang phi thuyền tẻ ngắt, một người thanh niên buồn chán quay đầu hỏi người bạn bên cạnh. Cậu ta còn rất trẻ chưa vào đoàn bao lâu, khuôn mặt non nớt tựa như thiếu niên chưa trưởng thành hẳn, vì vậy không ít lần bị người khác trêu chọc.

"Nửa tiếng nữa." Người thanh niên tên Cao Văn kia lời ít ý nhiều đáp lại, mắt vẫn chăm chú theo dõi dàn số liệu không ngừng nhấp nháy trên màn hình.

"Còn nửa tiếng nữa." Người thanh niên trẻ tuổi lộ rõ vẻ uể oải, ngón tay gõ gõ mặt kim loại. "Tôi biết làm gì bây giờ."

"Nếu trưởng đoàn mà nhìn thấy cảnh này, ông ấy chắc chắn sẽ không để yên cho cậu."

"Không ông ấy không thể bắt bẻ." Người thanh niên ngồi nghiêm chỉnh trở lại. "Tôi chỉ thư giãn với cậu thôi."

Cao Văn cau mày.

"Thật, mà người lần này là như thế nào? Tôi vội quá, đã xem qua tư liệu đâu." Người thanh niên cười cười, giả lả lái qua chuyện khác. "Đâu nào, đưa tôi xem với."

" Là con một gia đình quý tộc." Cao Văn ném qua một tập tài liệu.

Thanh niên bắt lấy, ồ lên một tiếng tỏ vẻ đã hiểu, quý tộc phạm tội cũng không phải chuyện hiếm hoi gì.

"Là quý tộc à, lần trước hình như chúng ta cũng đón một người." Cậu nói. Vẹn toàn, không hổ là sức mạnh của giai cấp.

"Lần này có chút khác." Cao Văn tiếp lời đội bạn. "Nghe trưởng đoàn nói, hình như là Omega."

"Omega?" Người thanh niên nhỏm người dậy. "Thật hay đùa vậy?" Omega phạm tội không phải không có, nhưng Omega phạm tội nặng đến mức bị đày ra tinh cầu thì nghe nói lần đầu nha.

"Cậu cũng biết cậu ta." Cao Văn đáp. "Trước đây nhà họ Liên chẳng phải cũng có chút qua lại với họ Diệp sao?"

"Thì cũng có..." Thanh niên gãi đầu. "Nhưng khá lâu rồi..." Chợt cậu ta nghĩ đến cái gì phút chốc mở to mắt: "Này, đừng nói với tôi Omega này là Diệp Lăng kia nha!??"

"Còn ai khác."

"..."

Thanh niên chửi thầm một tiếng. Gì mà trùng hợp quá vậy? Vụ Diệp gia một thời hot rần rần ở Đế quốc, vị kia hiện tại còn trong vùng tin tức nóng kia kìa! Cứ ngỡ đứa con rơi con rớt của Diệp gia đi đâu, hóa ra là là bị đày ải ra hành tinh hoang rồi. Quý tộc khác bị đày ra chỗ này có khi may mắn còn người, chứ Diệp gia vị này... Nghĩ đến số người cậu ta đắc tội, người thanh niên thở dài. Phen này, chắc chắn là nhặt xác! Có khi xác cũng chẳng còn, chẳng biết còn gì không để họ thu thập.